![]() | 7 ngày làm gia sư – phần 420:17 / 15.11.2014 771 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.3 /10 |
7 ngày làm gia sư – phần 4
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
“Uh…biết rồi…nghe hoài…”
“Em nói lần đầu mà…”
“Ko có gì…em vào nhà đi…”
“Thì anh về trước đi…”
“Ok….cho anh gửi lời hỏi thăm ông anh…và nhắn rằng người anh ấy thuê đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình nhé…”
“Vâng em sẽ gửi lời….”
…..
Và tôi quay bước…..
….
Mọi thứ trong tôi vẫn rối tinh…những gì cần nói tôi vẫn chưa nói được…và tôi biết em cũng vậy…cũng ko hiểu vì sao nữa…có một bức tường vô hình nào đó giữa tôi và em,…có thể chúng tôi đều hiểu rằng mọi thứ lúc này là quá muộn…nếu như tôi biết em sớm hơn mọi chuyện đều có thể xảy ra…nếu như ngày mai em ko đi thì biết đâu đấy….
….
Tôi trở về và thật sự lúc này cũng chẳng muốn đi đâu, ngồi nghĩ miên man về tất cả. 1h đêm, tin nhắn từ em.
”Mai đến tiễn em chứ?
Nhắn lại : “Hix chưa ngủ à? Em có định đi ko đấy? Uh anh sẽ đến! Cho anh biết thời gian nhé!”
…
“Em bay chuyến chiều mai lúc 4h”
…
“Anh sẽ đến. Em ngủ sớm đi”
…
“Em ko muốn ngủ và cũng ko ngủ được. Em muốn nói với anh điều này.Anh chuẩn bị tinh thần nhé!”
…
“Khủng bố à! Anh gọi nhé!”
….
“Ko, em để em nhắn tin. Gọi là ko nói được…”
“Hix có gì mà em ko nói được nhỉ ?”
“Anh lại nữa rồi đấy! Vậy thôii, anh ngủ đi. Em ngủ đây.”
……..
Thật ra tôi biết em muốn nói gì và tôi cũng vậy. Cả 2 chúng ta chắc chắn đều muốn một sự rõ ràng phải không em ?
….
Ko thể ngủ. Ko còn tâm trí để ngủ. Và chính lúc đó tôi đã đưa ra một quyết định mà tôi ko bao giờ ân hận….
Máy em đổ chuông nhưng ko ai trả lời
”nghe đi em…lăn nỉ đấy…”
….đúng lúc tuyệt vọng nhất. Tin nhắn lại : “Ngốc chờ em tí. Em thấy rồi, khẽ thôi cô giúp việc đang xem phim đấy”
Nhắn lại : “Nghe máy đi! Anh nói 1 câu rồi về ”
Em “Lên đi anh, thang dây đó cẩn thận nhé!”
Gập máy và tôi biết tôi phải làm gì. Cái việc mà tôi ghét nhất ở em ngay từ buổi ban đầu.
“Anh liều quá đấy! Ko sợ à ?”
“Ai biết đâu”
“Em biết”
Sau câu nói đó cả em và tôi đều nhìn nhau và ko ai nói câu gì. Có lẽ mọi lời nói lúc này là thừa. Tôi xóa bỏ khoảng lặng đó bằng câu nói: