![]() | Anh và em, viết cho những điều không trọn vẹn – P117:47 / 15.11.2014 373 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.4 /10 |
Anh và em, viết cho những điều không trọn vẹn – P1
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Là những ngày tháng 7 rất trong và ngọt, có hai người cùng nhau đi dạo trên con đường Hoàng Diệu xanh mát bóng cây. Anh, một chàng trai cao ráo, có nụ cười rất tươi, luôn coi em là một cô em gái nhỏ nhưng đanh đá tinh nghịch…
Lá thư thứ nhất: Anh có yêu Hà Nội không?
Anh,
Là những ngày tháng 7 rất trong và rất ngọt, có hai con người cùng nhau đi dạo trên con đường Hoàng Diệu xanh mát bóng cây. Anh, một chàng trai cao ráo, có nụ cười rất tươi, hay thích trêu em, hay thích “đá xoáy” em, luôn coi em là một cô em gái nhỏ bé nhưng đanh đá tinh nghịch. Em, một cô bé Hà Nội thông minh, nghịch ngợm, một cô bé có nhiều đam mê khát vọng, một cô bé rất lý trí. Anh và em gặp nhau trong một dịp thật đặc biệt, em ghét anh vì anh hay chơi đểu em, vì anh cố tình gọi to tên em trước mọi người, em quay lại và bị hớ, ngượng và tức không thể nói câu nào.
- Anh rất ghét Hà Nội. Hà Nội bụi bặm ồn ào, hay tắc đường. Hà Nội không thanh bình như thành phố của anh.
- Hừ, còn lâu. Hà Nội của em đẹp lắm, như đường Hoàng Diệu này này, có nhiều món ăn ngon, có nhiều con người đáng yêu tốt bụng như em này.
- Cái gì cơ? Cô đanh đá bỏ xừ ý. Đanh đá và chua ngoa như sữa chua đánh đá….. Hehe
- Này, nói thế thì lần sau nghỉ ăn nha.
- Nghỉ thì nghỉ, sợ gì, ờ ờ. Anh không tham ăn như cô. Anh là con người biết cân bằng mà.
Mọi chuyện bắt đầu với rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ như thế. Đáng nhớ và nhỏ xinh. Có đôi lúc, em đã thầm mong tình cảm của anh và em sẽ kéo dài mãi mãi như thế, mãi mãi tràn ngập những tiếng cười, những lần đi chơi vui vẻ. Em đã luôn thích một tình cảm vô tư và vẹn nguyên như vậy.Em đã hy vọng nhiều. Trong phút thoáng qua nào đó, em đã tự nhủ, một lần thôi, để trái tim quyết định, chứ không phải lý trí của em.
Đã biết bao lần, em nhắn tin cho anh hỏi rằng: ” Anh có yêu Hà Nội không?”. Anh luôn trả lời thành thật nhưng rất đáng ghét là : ” Không, anh ghét lắm. Anh nghĩ không nơi nào thay thế được thành phố của anh”. Hôm nay, em lại nhắn tin hỏi anh: ” Anh có yêu Hà Nội không?”. Em hỏi mà đã nằm lòng đến nhàm chán, câu trả lời quen thuộc của anh. Anh nhắn tin lại: ” Ồ, tất nhiên là ghét rồi, thế mà cũng hỏi. Nhưng anh yêu Hà Nội của em đó. Hehe”. Em chẳng hiểu sao, em đã không xóa tin nhắn như thường lệ, mà đã giữ lại nó, thật nâng niu trân trọng.