![]() | Bình yên bên anh – kỳ 121:18 / 15.11.2014 409 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.9 /10 |
Bình yên bên anh – kỳ 1
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Hai người với hai cá tính hoàn toàn trái ngược, họ yêu nhau, xong họ lại cố gắng thu mình để tìm thấy điểm chung trong nhau. Du và Duy Anh là vậy, một người sôi nổi, một người trầm lặng. Du vẫn cố nép mình để cảm nhận tình yêu của Duy Anh, xong càng cố thì càng khiến khoảng cách của cả hai trở nên xa xôi hơn.
- Mình chia tay nhau đi!
Duy Anh buông một tiếng thở dài.
- Cậu sẽ đi à? Còn lâu nữa không?
- Tuần sau. Du ở nhà… mạnh khỏe nhé!
Giọng nói của Duy Anh run run, Du biết Duy Anh đang khóc, khóc một cách mạnh mẽ và rắn rỏi. Cậu ấy vẫn thế, vẫn tỏ ra mạnh mẽ khi bên cạnh Du.
- Duy Anh, cho Du mượn vai Duy Anh lần cuối nhé!
Du siết bàn tay đang nắm lấy tay mình chặt hơn, lồng ngực nghe nhói một cái. Duy Anh khẽ gật, kéo đầu Du tựa vào vai mình. Du biết nước mắt hình tròn, khi lăn xuống má trở thành hình giọt nước, rồi rớt xuống môi mằn mặn. Du rấm rứt bên cạnh Duy Anh, vì ngày mai, người bên cạnh sẽ không phải là một ai đó đặc biệt quan trọng với Du nữa.
- Du… nhất định phải biết tự chăm sóc bản thân nhé! Duy Anh không cần Du phải đợi, nhưng Duy Anh sẽ vẫn luôn dành cho Du tình cảm như chúng ta đã từng dành cho nhau.
Duy Anh nói khẽ, giọng ấm tan trong gió, Du thấy nước mắt mình tan ra nhòe nhoẹt, tim tan ra như một khối băng đang chảy. Du không biết nữa, chỉ thấy tay buông lơi dần. Du nhớ Duy Anh da diết, nhớ ngay cả khi anh ngồi cạnh mình. Một nỗi nhớ ngớ ngẩn, một cách ràng buộc trái tim ngớ ngẩn. Du sẽ không chờ Duy Anh đâu, sẽ không chờ đâu mà…
4. Sau tối hôm đó, Du ngẩn ngơ trên lớp, lúc về nhà chỉ có Nam là bạn. Tiệm bánh ngọt trở nên quen thuộc, góc ngồi bên cửa sổ cùng anh chàng làm bánh cũng trở nên quen thuộc. Câu chuyện của hai người nhiều khi dài ra bất tận. Có những chuyện Nam chia sẻ như một người anh, có những chuyện Nam trêu đùa như một người bạn cùng tuổi, Du thấy cuộc sống của mình như phân chia hai mảng màu sáng tối rõ rệt. Lúc nhớ về anh chỉ thấy ngâm ngấm đau, khi nhớ về Nam lại thấy những phút bình yên êm ả.