![]() | Chàng trai ngày mưa23:53 / 16.11.2014 1071 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.3 /10 |
Chàng trai ngày mưa
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Khi tôi đi đến nhà cậu, trước cửa nhà, xung quanh khắp nơi đều có người, tôi còn nghe thấy tiếng khóc thê lương bên trong nhà. Tôi đi vào nhìn thấy trong nhà đặt một chiếc quan tài lớn, mọi người đều quấn khăn voan trắng. Tôi nhìn thấy một người phụ nữ, tay ôm một bức ảnh khóc thảm thương khiến tôi nghe mà đau lòng. Tự hỏi, có phải tôi đi nhầm nhà không hay là nhà cậu có người mất nên cậu mới nghỉ học mấy hôm nay.
Dòng chữ và bức ảnh đặt trước quan tài làm tôi chết lặng. Nguyễn Bảo Quân, trên bức ảnh là một người trẻ tuổi đẹp trai, đang mỉm cười. Chính là cậu.
Tôi choáng váng ngã quỵ xuống đất. Vì sao? Sao lại như thế này. Tôi không tin, không tin đâu, mấy ngày trước cậu còn rủ tôi đi ăn cơm, cùng đến thư viện mà. Chắc chắn đây là giả, là cậu dựng ra để trừng phạt cho sự vô tình của tôi thôi. Giờ đây cậu đang trốn ở đâu đó, chờ cho đến khi tôi hiểu ra sẽ xuất hiện thôi. Sẽ là như vậy. Tôi khóc, khóc trong đau khổ tột cùng, chẳng kém gì người phụ nữ kia. Chẳng quan tâm gì cả, không cần biết mọi người xung quanh đang nhìn tôi. Nước mắt rơi ngày càng nhiều, cuối cùng tôi đã hiểu tôi yêu cậu, yêu cậu nhiều hơn tôi nghĩ. Tôi đã không thể thiếu cậu, nhưng giờ đây. “Có phải mình hiểu ra đã quá muộn không Quân” – chàng trai ngày mưa ấy. Người đã mang đến cho tôi bao nhiêu điều tốt đẹp.
” Em, có phải Bảo Lam không?”
Tôi quay sang nhìn, là một cô gái trẻ. Đôi mắt đẹp sưng đỏ, gương mặt nhợt nhạt, mệt mỏi.
Tôi ngẹn ngào trả lời:”Vâng”
Tức thì thấy cô ấy nhét cái gì vào tay tôi, giống như một lá thư.
” Chị là chị của Quân, trước khi ra đi, Quân có nhắc chị chuyển cho em”
” Chị, sao lại thế này, đây không phải là thật đúng không? Quân đang rất khoẻ mạnh đúng không” tôi níu tay chị trong tuyệt vọng.
” Chị cũng rất muốn tin như vậy…nhưng…Quân đi rồi em ạ. Chúng ta phải chấp nhận thôi”
Cô ấy đã không giữ nổi vẻ bình tĩnh, bật khóc. Xong xoay người đi đến bên người phụ nữ ấy, đấy chắc là mẹ cậu.
Tôi run run mở thư ra xem, bên trong là chữ cậu, chữ cậu thật đẹp.
“ Bảo Lam,
Giờ đây khi cậu đọc bức thư này, mình đã không còn trên đời này nữa rồi. Xin lỗi! Vì đã giấu cậu, thực ra mình đã bị bệnh, một căn bệnh hiểm nghèo…ung thư giai đoạn cuối. Mình vốn không còn sống được bao lâu nữa. Nhưng khoảng thời gian ở bên cậu là khoảng thời gian vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất của mình. Mặc dù, cậu luôn lạnh nhạt với mình nhưng mình biết cậu không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, cậu cũng quý mình đúng không, nếu không cậu đã không cho phép mình làm phiền cậu rồi nhỉ??? Cười..