Disneyland 1972 Love the old s
Wap hay Like ủng hộ GOOGLEPLAY.WAP.SH
+A Tăng cỡ chữ - AMặc định - -AGiảm cỡ chữ
Chỉ cần em nói sẽ đợi…- Phần 2

Chỉ cần em nói sẽ đợi…- Phần 2


23:53 / 16.11.2014
825 - Chia sẻ : Chỉ cần em nói sẽ đợi…- Phần 2Chỉ cần em nói sẽ đợi…- Phần 2 Chỉ cần em nói sẽ đợi…- Phần 2 Chỉ cần em nói sẽ đợi…- Phần 2 Chỉ cần em nói sẽ đợi…- Phần 2
9.9 /10
- Chuyên đề:

Chỉ cần em nói sẽ đợi…- Phần 2


- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:


-Đừng trẻ con thế chứ, mình không thể lúc nào cũng ở bên cậu được. Cậu và mình đều có cuộc sống riêng, làm sao mà lúc nào cũng dính lấy nhau?
-Phải rồi, thế nên mới nói mình cũng bận lắm. Laur vừa gọi đúng không? Cậu đi đi, quan tâm mình làm gì.
Thế rồi Chan hậm hực bỏ đi, để lại tôi với cơn tức giận cũng đang dậy sóng trong lòng. Cảm thấy toàn thân không còn sức lực, tôi loạng choạng ngồi xuống chiếc ghế đá trước mặt, định thần một lúc rồi bắt đầu lấy giấy bút ra bắt đầu phác thảo vội bản kế hoạch sẽ nộp cho môn học ngày mai trước khi đến chỗ làm thêm.

Chỉ cần em nói sẽ đợi…- Phần 2
Tải ảnh gốc

Chiến tranh lạnh giữa chúng tôi chính thức bắt đầu. Tôi quay cuồng giữa một núi công việc, nhưng chỉ cần hở ra thời gian rảnh là tâm trạng sẽ lại buồn phiền chuyện cãi cọ với Chan. Tôi hoàn toàn biết việc Laur muốn nhân cơ hội tán tỉnh mình, thế nên đã nói rõ ràng với cậu ta rằng mình không muốn có bất cứ quan hệ nào khác ngoài bạn bè. Công việc của nhóm từ thiện tôi chuyển giao dần cho một vài bạn trong nhóm, tránh gặp Laur.
Tuy nhiên khối lượng công việc cùng thời tiết quá lạnh khiến tôi phát ốm. Trầm trọng hơn, tôi vẫn không cách nào để bản thân nghỉ ngơi. Nhất là khi mọi thứ đều đang vào guồng.
Mùa lạnh ở xứ Hàn vô cùng khắc nghiệt. Tôi cảm nhận được cái lạnh ngấm vào từng thớ thịt mình, tay chân sưng lên vì giá rét. Nó khác hẳn với mùa đông ở Hà Nội.
Tôi vẫn một tay lau cửa kính ở quán ăn dành cho khách Tây ở chỗ làm thêm, một tay đè lên trước ngực tránh cơn ho dai như đỉa bám riết từ mấy ngày nay. Đầu vẫn nóng kèm theo vô số trận đau âm ỉ, thở dài nhìn đồng hồ phải gần 2 tiếng nữa mới hết giờ làm.
Bà chủ nhà hàng tốt bụng đến hỏi han rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ tôi nên về sớm nghỉ ngơi, nhưng từng đám khách bước vào mỗi lúc một đông khiến tôi chẳng đành lòng. Tự nhủ với bản thân, có lẽ chỉ cần gắng gượng một chút thôi là sẽ không sao hết.

Trang: « 1,2,[3],4,5 »
Đến trang:
Bình luận
Cùng Chuyên mục
Bài viết đáng quan tâm