![]() | Chỉ cần em nói sẽ đợi…- Phần 3 (end)23:53 / 16.11.2014 1242 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.5 /10 |
Chỉ cần em nói sẽ đợi…- Phần 3 (end)
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
-Hứa với mình đi Quỳnh! Đừng nói gì cả, đừng nói bất cứ điều gì cả. Nhé?
-Mình hứa, nhưng cậu phải sống!
-Bao nhiêu năm qua, mình đã sống như một thằng ngốc, mình cứ nghĩ cứ giả vờ đần độn thì có thể giải quyết mọi chuyện. Nhưng có lẽ mình không thể gắng gượng được nữa rồi.
Ngày hôm ấy, xe cứu thương đến không kịp, Johny đã tắt thở trước khi nói câu cảm ơn cuối cùng với tôi. Rằng nhờ có tôi cậu ấy mới cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa. Còn tôi chỉ thấy tôi là một đứa khốn nạn và ích kỷ, không xứng đáng có được tình cảm của cậu ấy. Mẹ Johny nhìn thấy di hài của con trai mà sup sụp hoàn toàn, tôi nói với bà rằng tôi tâm trạng không tốt nên bỏ ra ngoài, Johny ở nhà vô tình bị ngã. Từ sau hôm đó, tôi xách đồ đạc ra khỏi nhà Johny, mẹ cậu ấy cũng cấm tôi đến đám tang, tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn, cho đến khi chiếc xe màu trắng chở linh cữu của cậu ấy đi, cả đêm chỉ ngồi lặng lẽ ở bên bờ sông nơi rắc tro cốt của cậu ấy. Khóc nhiều đến nỗi đổ bệnh cả tháng trời.
***
Chan im lặng nghe hết từ đầu đến cuối câu chuyện của tôi, và cậu lặng lẽ rơi nước mắt, tròng mắt hoe đỏ và miệng chẳng thốt được thành lời. Tôi biết bất cứ ai sau khi nghe câu chuyện này sẽ đều khóc, sẽ đều cảm thấy tại sao một người lương thiện như Johny lại có thể vĩnh biệt cuộc đời sớm đến vậy, sẽ đều cảm thấy chán ghét tôi.
Thế nhưng điều làm tôi hoàn toàn bất ngờ là cậu ấy bỗng dưng quay sang ôm lấy tôi thật chặt, vỗ vỗ liên tục lên vai tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi như thói quen cậu ấy vẫn thích làm mỗi khi chúng tôi ở bên nhau.
-Rõ ràng là trong thời gian qua cậu đã sống vất vả như thế, tôi không hề biết. Rõ ràng trong chuyện này cậu đã bị ám ảnh và tổn thương đến mức nào. Quỳnh, cậu không có tội, dù cậu có ra mặt thì kết quả vẫn như vậy, đừng tự đổ lỗi cho mình.
Câu chuyện đã bị phong kín trong lòng tôi, cuối cùng đã có cơ hội được nói ra. Cảm giác vơi nhẹ đi phần nào. Không phải vì Chan nói việc này chẳng phải lỗi của tôi, tôi vẫn cảm thấy căm ghét mình, có điều, sau khi nói ra, mọi thứ đã được giải tỏa ít nhiều, bóng đen quá khứ bắt đầu thoát ra để từ giờ tôi sẽ biết sống vì bản thân mình, c