![]() | Chỉ cần tin và yêu – Phần 223:10 / 16.11.2014 678 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.0 /10 |
Chỉ cần tin và yêu – Phần 2
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Hôm nay tôi đến nhà Ken sớm hơn mọi khi vì tối sẽ về sớm, mai tôi có buổi kiểm tra. Ken đang ăn một tô cơm to tướng. Tôi phì cười khi nhìn nó ăn như thằng chết đói, nó cũng phụt hết cơm ra ngoài khi nhìn thấy tôi.
- Ơ… Sao cô Kim đến sớm vậy? 7h mới học cơ mà? Giờ mới có 5 rưỡi.
- Tối nay cô về sớm. Mai cô kiểm tra nên cần phải học bài. Ủa mà sao ăn tối sớm thế?
- Đâu có đâu cô, Ken ăn cơm trưa đó. Ba mẹ đi làm không về, anh Rick đi học cũng không về, Ken lười nấu mà cũng không thích ăn ngoài nữa. Lấy cơm nguội ăn đại.
- Trời ạ! Ngày nào cũng vậy hả?
- Không ạ, chỉ khi nào anh Rick đi học cả ngày thôi. – Rồi nó cúi mặt lủm bủm – Nhưng cũng phải 3 đến 4 ngày trong tuần phải như thế.
Tự dưng tôi thấy Ken đáng thương. Hình như nhà giàu nào cũng thế, những đứa con sẽ cô độc lắm. Chẳng bù cho gia đình tôi, dù bố mẹ có đi xa vài ngày thì cũng rối rít gọi điện cả chục lần một ngày. Hơn nữa trước lúc đi, mẹ sẽ nấu cho chị em tôi một nồi thịt kho tàu hoặc nồi cá kho để tiện có thức ăn ngay.
- Hôm nay học trễ chút nha.
- Cô lại đi đâu ạ?
- Nhà có gì trong tủ lạnh không? Cô sẽ nấu cơm cho Ken ăn chứ ăn vậy sao lớn nổi, lại dễ đau dạ dày nữa.
Mắt nhóc Ken sáng rực lên nhìn tôi. Tôi cảm thấy mình như bà tiên xuất hiện đúng lúc để cứu cậu bé Ken đáng thương. Nó dẫn tôi xuống phòng bếp, mở tủ lạnh rất nhiều đồ ăn, tự dưng bụng tôi cũng sôi lên. Thôi thì cũng mới chỉ ăn qua loa gói mì, nấu cơm tôi với Ken ăn luôn vậy. Mà không được, như vậy tùy tiện quá.
- Cô nấu cơm xong, ăn chung với Ken luôn nha, Ken ăn một mình không thế vui.
Lòng tôi mở hội đánh trống, chẳng mấy khi nhóc Ken làm hài lòng tôi, vậy thì dại gì từ chối. Giả bộ suy tư, tôi cau mày một lúc.
- Thôi được rồi, để Ken ăn một mình cũng tội thiệt. Vậy cô nấu cho hai người… Ơ mà còn ba mẹ Ken với Rick thì sao?
- Ba mẹ đi tiếp khách, ăn nhà hàng rồi cô ạ. Cô nấu luôn phần anh hai đi cô, tí anh đi học về ăn chung luôn.
Tôi ậm ừ, mở tủ lạnh lấy đồ ăn, còn nhóc Ken lấy gạo nấu cơm. Căn bếp này khác với nhiều căn bếp tôi nhìn thấy. Thì cũng phải thôi, tôi nhìn thấy những căn bếp của nhà bình thường, còn đây là của một căn biệt thự nhà giàu. Lắm lúc tôi thấy mình so sánh ngu ngốc quá chừng.