![]() | Chỉ cần tin và yêu – Phần 223:10 / 16.11.2014 689 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.8 /10 |
Chỉ cần tin và yêu – Phần 2
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Đã hơn 1 giờ sáng, tôi không sao chợp mắt được. Đúng là như phim thật, chẳng lẽ con trai con nhà giàu ai cũng tự tin thế sao? Tôi ấm ức không chịu được! Tại sao là cậu ta chủ động mọi thứ mà không phải là tôi? Tôi đã tự hứa với bản thân mình là khi nào tôi tìm được hoàng tử của mình, tôi sẽ chủ động tấn công chứ không để tình thế bị động như các nhân vật nữ chính trong phim Hàn. Ấy vậy mà… Kim ơi! Mày ngu quá! Nhưng… Tại sao cậu ta lại thích tôi? Tôi có làm gì tốt đẹp đâu? Đúng là chỉ toàn những chuỗi hành động ngu ngốc, hậu đậu diễn ra. Nhưng… Sao cậu ta lại nói tôi đặc biệt? Tại sao…
Cứ thế, đặt câu hỏi thắc mắc thật nhiều, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
…
- Cô ơi! Ngày mai cô mặc đẹp, đừng đeo cặp kính này để đến nhà Ken được không?
- Làm gì Ken?
- Mai sinh nhật Ken. Ken ít bạn lắm, chỉ mời vài người thôi, nhưng Ken muốn cô có mặt trong buổi tối ngày mai.
Thằng nhóc này bắt đầu nói ngọt ngào với tôi từ bữa cơm tối đó. Thiệt tình, ai bảo nhà giàu thì không vì miếng ăn? Chẳng phải chỉ cần bữa cơm là một đứa hay làm tôi tức giận trở nên ngoan hiền sao? Biết thế này tôi nấu cho nó ăn từ trước có phải hơn không. Mấy bữa nay Rick phải học tăng ca nên tôi không gặp mặt cậu ấy. Cũng tốt, biết đâu gặp rồi lại xảy ra những chuyện không mong muốn. Cũng có thể cậu ta thử lòng tôi thôi.
Trong phim vẫn thường thế, bọn nhà giàu rất sợ bị người khác nhòm ngó tài sản, thế nên cứ thử hết cô này đến cô khác. Tôi còn lâu mới mắc bẫy. Nhưng sao trong lòng tôi không cảm thấy dễ chịu chút nào.
…
Hôm nay sinh nhật nhóc Ken, tôi sẽ đến với danh nghĩa là gia sư của nó, nhóc Ken còn muốn khoe với tôi cô nàng cùng lớp mà nó đang để ý. Giờ thì tôi hiểu vì sao nó cứ hỏi tôi mấy câu ngớ ngẩn kiểu như trông nó có nam tính, có quyến rũ hay không. Thế đấy, khi đã biết yêu thì dù muốn hay không, con người ta vẫn sẽ thay đổi.
Thay đổi?
Tôi đang đứng trước gương, đối diện tôi là một cô gái có mái tóc dài xõa ngang lưng, cô ta mặc chiếc váy màu xanh dương và có đôi mắt thật đẹp. Dĩ nhiên, cô ta không đeo kính cận giống tôi. Nhưng… Hình như cô ta… Chính là tôi.