![]() | Chỉ cần tin và yêu – Phần 323:10 / 16.11.2014 830 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.7 /10 |
Chỉ cần tin và yêu – Phần 3
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
- Thôi đi nhóc con, đừng có nịnh cô. Mà cứ ngắm đi, từ mai sẽ không được nhìn thấy cô Kim tài giỏi, xinh đẹp này nữa đâu.
- Ơ… Sao vậy ạ? Cô Kim lấy chồng sao?
- Ừ, cũng gần như vậy. Cô sẽ…
Chưa kịp hoành thành cú lừa ngoạn mục dành cho nhóc Ken thì một bàn tay kéo mạnh tay tôi, người tôi xoay 180 độ. Cả tôi và nhóc Ken đều trò mắt nhìn kẻ thứ ba xuất hiện bất ngờ – là Rick.
- Cậu bị điên à? Có biết tôi đang nhào bột không? Bột vung vãi ra khắp sàn rồi kìa!
- Chị vừa nói gì? Mà sao hôm nay lại ăn mặc thế này? Chị định bỏ học về quê lấy chồng thật sao?
- Thật thì sao nào? Liên quan gì đến cậu?
Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại hỏi cậu ta như vậy, dù tôi thừa hiểu mối liên quan ấy là gì.
- Không được! Tuyệt đối không được! – Cậu ta trợn mắt nhìn tôi, những tia máu đỏ đang nổi lên trong mắt Rick.
- Chàng trai nhỏ ơi, cuộc đời chị thì chị có quyền quyết định, không đến lượt người khác phán xét có được hay không được đâu.
Tôi quên mất hai tay mình đang dính đầy bột, đặt hai tay lên má cậu ta. Câu nói vừa rồi tôi không chủ ý sẽ nói, nhưng hình như tôi đã vô tình làm người đứng trước mặt tôi tổn thương. Bỗng nhiên người tôi run lên, môi mấp máy nhưng không thể nói nên lời. Đúng lúc mọi thứ tưởng chừng sắp đóng băng thì chuông cổng vang lên, Ken nhanh nhẹn ra mở cổng, cô chú đã về. Tôi vội quay lại với đống bột của mình, còn Rick vẫn đứng đó – sau lưng tôi.
- Ô, chuyện gì vừa xảy ra thế này? – Mẹ Ken nhìn sàn nhà, ngạc nhiên hỏi.
- Cô Kim bắt nạt anh hai, suýt nữa có án mạng mẹ ạ. – Nhóc Ken cả nói cả cười khoái chí. Tôi quay lại, cười như mếu.
- Thật sao? Cô Kim thật mạnh mẽ. – Mẹ Ken cười hô hô, cử chỉ như thấy được sự việc rất thú vị. – Ôi, hôm nay cô Kim của chúng ta khác quá, xinh đến mức suýt nữa cô không nhận ra con luôn.
Tôi cười đau khổ, có chút ân hận vì sự thay đổi hình ảnh này. Quay sang nhìn cái mặt của cậu ta, hai má dính bột trắng tinh, vừa lúc đó mẹ cậu ta và cả Ken cũng nhìn thấy, cả ba phì cười. Cuối cùng, Rick quay đi, bỏ lên phòng, Ken cũng chạy theo.
- Sao hôm nay con lại… – Cô ấy nhìn một lượt những điều khác biệt của tôi, từ bề ngoài cho đến món bánh canh.
- Dạ, con tính xin phép cô chú cho con nghỉ dạy kèm Ken. Rick cũng vào Đại học rồi, Ken vào cấp 3. Hơn nữa con cũng sang năm cuối, con muốn dành thời gian cho việc học nhiều hơn.