Wap hay Like ủng hộ GOOGLEPLAY.WAP.SH
+A Tăng cỡ chữ - AMặc định - -AGiảm cỡ chữ
Chỉ là đau khổ vì yêu anh – Phần 1

Chỉ là đau khổ vì yêu anh – Phần 1


23:29 / 16.11.2014
471 - Chia sẻ : Chỉ là đau khổ vì yêu anh – Phần 1Chỉ là đau khổ vì yêu anh – Phần 1 Chỉ là đau khổ vì yêu anh – Phần 1 Chỉ là đau khổ vì yêu anh – Phần 1 Chỉ là đau khổ vì yêu anh – Phần 1
9.3 /10
- Chuyên đề:

Chỉ là đau khổ vì yêu anh – Phần 1


- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:


Kỳ nghỉ hè vừa rồi Quân không được về, chỉ Linh Lam về. Cậu phải ở lại làm cho xong đề tài nghiên cứu cùng giáo sư. Chắc chắn, lâu ngày bị nhốt ở trong phòng nghiên cứu, cậu ta đã “nhớ người” phát điên rồi. Chắc chắn, cậu ta sẽ phi đến đây trong vòng 30 phút.
Hôm nay là ngày 7/7, người Trung Quốc gọi là ngày Thất tịch. Chính là ngày ngưu lang chức nữ gặp nhau lần duy nhất trong năm. Và năm nào cứ đến ngày này trời cũng đều đổ mưa. Bởi vì sau khi chia li, họ thường rơi nước mắt.
Lam không tin vào mấy cái truyền thuyết kiểu như vậy, nhưng cô không thể lý giải nổi tâm trạng buồn rầu, u uẩn của tất cả mọi người mỗi khi ngày này đến. Có lẽ, vì thời tiết nhuốm màu chia li, nên con người cũng nhận ra cảm giác khác lạ đang nhen nhóm trong lòng.
- Này cô, có thể cho tôi hỏi?
Người đàn ông cất giọng tiếng Trung rành mạch khiến Lam quay ra. Một gương mặt cực kỳ điển trai lọt vào tầm mắt cô. Mặc dù không quá cao nhưng cũng vừa khiến cô phải hơi ngước lên. Cách ăn mặc gọn gàng, lịch sự, khác hẳn với kiểu ăn mặc “trẻ trâu” như Quân. Lam nhìn người con trai đoán chừng hơn mình vài ba tuổi, nở nụ cười thân thiện hết sức.
- Vâng, tôi có thể giúp gì cho anh?
- À, tôi tới đón người. Có phải cô là Lam, người Việt Nam không?
- Ồ, tôi đúng là Lam, nhưng tôi  đâu có hẹn ai tới đón nhỉ?
- Đúng mà, tôi đợi mãi mà không thấy cô. Ra đây tìm thì thấy cô nói giọng Việt Nam nên hỏi thử, hóa ra đúng là cô thật.
- Này anh, tôi không nhờ ai đến đón cả mà!
- Em gái tôi nhờ tôi đến đón cô. Nó tên là Lưu Y Nhược, tôi là Lưu Đông.
Lam vắt óc không nhớ nổi cô có người bạn nào ở Bắc Kinh tên là Lưu Y Nhược không. Nhìn tướng mạo người đàn ông này có vẻ không phải kẻ lừa đảo. Nhưng mà làm sao biết được, những người lừa đảo thường núp dưới dáng vẻ lịch sự, nho nhã để dễ lừa người đấy thôi?
Hơn nữa, ở nơi đất khách quê người, vẫn nên cẩn trọng. Thà bỏ lỡ ai đó còn hơn bỏ lỡ chính bản thân mình. Huống hồ cô không biết ai là Lưu Y Nhược, càng không quen ai là Lưu Đông. Cảnh giác một chút thì vẫn hơn.
- Lưu Y Nhược nào? Tôi không quen ai như thế cả, anh nhầm rồi. Tôi xin phép đi trước.
- Này cô, khoan đã…
- Khoan khoan cái gì? Anh nghĩ tôi là loại gà mờ cho anh chăn dắt đấy hả? Tôi mặc dù là người nước ngoài nhưng đã sống ở đây hơn 2 năm rồi. Anh nghĩ lừa được tôi hả? Cho dù anh là loại cáo già, thì tôi cũng là loại cáo trung niên nhé, đừng hòng giở trò với tôi.

Trang: « 1,[2],3,4 »
Đến trang:
Bình luận
Cùng Chuyên mục
Bài viết đáng quan tâm