Snack's 1967
Wap hay Like ủng hộ GOOGLEPLAY.WAP.SH
+A Tăng cỡ chữ - AMặc định - -AGiảm cỡ chữ
Chia tay ấu thơ – P2

Chia tay ấu thơ – P2


20:49 / 15.11.2014
420 - Chia sẻ : Chia tay ấu thơ – P2Chia tay ấu thơ – P2 Chia tay ấu thơ – P2 Chia tay ấu thơ – P2 Chia tay ấu thơ – P2
9.4 /10
- Chuyên đề:

Chia tay ấu thơ – P2


- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:


- Sao về muộn thế con?
Tôi lại nói dối tiếp:
- Dạ hôm nay đường tắc mẹ ạ.
Phải nói thế thôi chứ nếu để mẹ biết là tôi đi theo con gái nên mới về nhà muộn thể nào mẹ cũng mắng tôi một trận té tát. Rồi cái điệp khúc ai đời mới bảnh mắt ra mà đã yêu với đương sẽ được ca đi ca lại mỗi ngày. Vừa ngồi xuống mâm cơm, cái Hạnh đã lanh chanh kéo ghế ra cạnh tôi, nó nói:
- Anh Khoa anh Khoa, em xới cơm cho em nhé.
Trên đời này tôi sợ nhất là cái Hạnh xới cơm. Lúc nào nó cũng lấy một bát đầy cơm lẫn thức ăn cho tôi. Tôi vội nói:
- Thôi thôi, để anh tự lấy cũng được.
Hạnh đặt bát cơm xuống bàn, hai tay chống cằm. Nhìn nó tiu ngỉu như con mèo cụt đuôi, tôi lại phải nhượng bộ:
- Em cứ lấy cho anh đi vậy.
Hạnh reo lên:
-  A, thích quá. Em yêu anh Khoa nhất.
Mẹ tôi và cái Phương đã quen với cảnh này. Cả nhà thì chỉ có mình tôi là đủ can đảm đưa bát cho cái Hạnh xới cơm. Thật ra tôi cũng khá chiều nó, có khi còn hơn cả em gái ruột vì cái Phương thì hay chí chóe với hay mách mẹ tội của tôi còn Hạnh thì lúc nào cũng tỏ ra thán phục những việc tôi làm. Ăn cơm xong, Hạnh đi bộ về nhà con cái Phương chạy lại tôi hỏi thăm:
- Sao, hôm nay anh có gặp chị Hạ Quyên không?
Hóa ra nó vẫn còn nhớ tới người anh này cơ đấy, tôi gật gật đầu:
- Gặp rồi, nhưng học khác lớp anh.
- Anh nghĩ ra cách gì làm quen chưa?
Tôi lắc đầu, vẻ mặt rầu rĩ:
- Vẫn chưa.
Cái Phương nhìn tôi tỏ vẻ ngao ngán rồi đi ra phòng ngoài. Suốt mấy ngày đi học tiếp theo, tôi chỉ dám nhìn Hạ Quyên từ xa chứ không lại gần đứng bao giờ. Tôi vẫn mong chờ một cơ hội để được làm quen với cô bé. Rồi thì trời cũng không phụ người có lòng, cơ hội của tôi cũng đến. Tôi hụt mất chức lớp trưởng nhưng lại được phân công làm sao đỏ chấm thi đua ở lớp Hạ Quyên. Tôi hí hửng trong lòng, hóa ra thành tích học tập không tệ hồi lớp 9 cũng giúp tôi có được sự tín nhiệm của những đứa bạn mới. Được đeo băng sao đỏ, tôi thấy oai hẳn ra dù nhận thức rõ công việc sao đỏ thường bị coi là xoi mói, xách mách. Làm sao đỏ được một tuần, tôi thấy cơ hội để được ở gần Hạ Quyên vẫn xa vời như trăng sao trên trời.

Trang: « 1,3,4,[5],6
Đến trang:
Bình luận
Cùng Chuyên mục
Bài viết đáng quan tâm