![]() | Chuyện kể từ hai thế giới23:36 / 16.11.2014 825 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.5 /10 |
Chuyện kể từ hai thế giới
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Nhân nhìn thấy người ta chở anh máu me bê bết vào bệnh viện. Thấy Thân hình mảnh mai của Nhi rơi như một chiếc lá khô xuống thềm cửa khi được gọi tới nhà xác. Thấy con bé hàng giờ ngồi bên quan tài mình mà khóc, mà gọi tên anh.
Ngày mai, người ta sẽ chôn anh.
-Ngươi thực sự không muốn sao? – Âm sứ lặp lại.
Nhân cười chua chát. Để làm gì? Cái ôm của một người đã chết ư?…. Nếu biết không thể làm thì tốt nhất đừng làm, nếu biết làm được cũng không đưa lại kết quả gì thì càng nên tránh, nếu một lời xin lỗi là xong hết mọi chuyện thì sẽ chẳng bao giờ có thứ gọi là tổn thương, nếu ôm con bé mà có thể lấp đầy những đau đớn huếch hoác trong tâm hồn nó thì anh sẽ ôm Nhi tới lúc gãy lìa hai tay cũng không buông, nhưng…bây giờ cái ôm của anh lại chỉ làm em gái anh thấy lạnh hơn mà thôi, anh sẽ không làm như thế.
Vì anh bây giờ chỉ là một hồn ma.
Nhi khẽ cựa mình, đôi mày nhíu chặt, môi con bé mấp máy mơ hồ gọi: “anh ơi!”. Gương mặt non nớt thảng thốt đến nhói lòng.
-Nếu ngươi thực sự không muốn thì ta đi nhé? – Âm sứ gieo mình bay là là trong không trung, ngoái lại vẫy tay.
-Chờ đã! Ta… thật sự… có thể sao? – Nhân cúi đầu, bối rối – Ý ta là chúng ta không thể chạm vào người trần, chúng ta không có hình hài nên linh hồn ta sẽ xuyên thẳng qua người họ, không phải sao?
-Nếu được ta giúp, người có thể. – Âm sứ cười chắc nịch, lấy ngón trỏ chỉ lên trán Nhân – Xong rồi, không làm phiền anh em người nữa.
-Cảm ơn…
Nhân lướt nhẹ nhàng đến bên Nhi, rụt rè thử chạm vào gương mặt con bé. Đúng thật, ngón tay anh không bị xuyên qua cơ thể cô. Chậm chạp, Nhân đẩy nhẹ Nhi vào lòng mình, ôm chặt cô bé đang ú ớ trong cơn mơ có vẻ không lấy gì làm dễ chịu. Một cái ôm lạnh. Nhưng là vòng tay yêu thương. Cúi người đặt lên tóc em gái một nụ hôn, anh thì thầm:
-Xin lỗi, Nhi. Hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy nhé!
Chuyện kể từ hai thế giới
2. Quên em đi nhé?
Như mở mắt, cả căn phòng xoay tròn trước mắt cô. Chao đảo. Vòm nhà trắng toát. Giường sắt lành lạnh. Mùi cồn lan tỏa. Như nhớ ra rồi, đây là bệnh viện. Cô lảo đảo ngồi dậy, tìm một chiếc áo khoác. Cô thấy lạnh. Nhưng không có chiếc áo nào hết. Vậy thì, Minh đâu?
Nếu Minh đến đây, nhất định anh sẽ mang áo khoác tới cho cô, vì anh biết phổi cô không tốt, cô rất dễ bị nhiễm lạnh. Nếu anh vẫn chưa tới thăm cô, anh có thể đi đâu chứ?