![]() | Dành cho anh (Just for you)23:37 / 16.11.2014 460 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.6 /10 |
Dành cho anh (Just for you)
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Tác giả: Hoài Bảo
Trong cuộc đời của mỗi người điều có những kỷ niệm về tình yêu đầu khó quên . Những kỷ niệm ấy dù vui hay buồn , giận hờn hay hạnh phúc điều để lại trong ta một thứ , ” một thứ tình cảm mà ta không bao giờ giải thích hết ” . Và tôi cũng đã từng nhận được ”món quà đầu tiên” đó ! Một món quà tinh khôi cho một thời áo trắng…vô tư…Tuổi học trò !
Chuyện tình của tôi bắt đầu từ một quyển nhật kí bị đánh rơi …
Đó là một buổi sáng thứ 2 đầu tuần tràn đầy sức sống có chút gió nhẹ đủ làm lạnh trái tim những người cô đơn như tôi . Tôi đi từng bước chân chậm rải , đôi lúc dừng lại nhìn xung quanh sân trường, vì bây giờ mới 5 giờ sáng mà thôi . Nhưng tôi lại thích cảm giác đi sớm như thế này , vừa có những phút giây in tĩnh vừa ngấm được bình minh lên trên mái trường , đón những tia nắng đầu tiên thật đẹp và ấm áp. Có lẽ tôi là một đứa con trai thích lãng mạng . Lãng mạng vậy đó nhưng vẫn bị đám bạn nói ” Mầy định ở giá hả ” 18 tuổi đầu mà chưa hề có một đứa người gọi là ” bạn gái ” . Không chỉ bạn bè mà mẹ tôi cũng hay đem chuyện này lòng ghép vô những bữa cơm một cách táo tợn ” Mầy không có bạn gái thì khỏi ăn cơm ” khiến tôi có một chút áp lực về tình yêu . Lâu nay tôi vẫn giữ quan niệm ” một mình sẽ tốt hơn” mặc kệ ai nói gì tôi vẫn thích thế . Và còn cái sở thích quen đi sớm của tôi cũng vậy , sẽ chẳng có ai thay đổi được nó . Cứ như thế từ lớp 1 đến 12 nếu học buổi sáng , tôi điều đi sớm đúng 5 giờ , giờ đây nó đã trở thành một thói quen trong cuộc sống của tôi . Quay lại với thực tại ”trời vẫn tối thui” …Tôi tiếp tục đi …lấy trong túi ra một cái điện thoại , tôi lướt nhẹ qua facebook , xem vài bình luận của bạn bè , nhưng rồi củng đến bậc thang vào lớp , dẹp cái điện thoại vào túi , tôi đi vào lớp với một cơ thể tràn đầy nhựa sống. Quả thật , tôi là người đến sớm nhất , cảm giác dễ chịu thật đấy ! Bỏ cặp xuống, tôi bước ra hành lang . Không hiểu sao hôm nay trời lạnh thế , mà lâu sáng nữa . Ngó qua ngó lại, tôi phát hiện ra hình như lớp kế bên bật đèn sáng bưng : ” Không lẽ có ….” tôi không tin trường này có ma , nhưng tôi là người đến sớm nhất mà ??? Tò mò , tôi bước gần đến khung cửa sổ , có cả tiếng khóc nức nở nữa ??? sao mà ghê vậy ! Tôi tiến gần lại và nhìn vào trong lớp , thì ra là một đứa con gái không phải là ma . Chắc lại bị bồ đá nên mới khóc vậy đây ! Sao lại phải khóc chứ , không hợp thì mình yêu đứa khác …Nhưng mà ai đi yêu con nhỏ này chứ !!! Ăn gì mà mập như heo vậy đấy ? …Lẩm bẩm một mình…hình như nó nghe thấy…tôi vội quay lưng lại chạy một phát về lớp …nhưng không được . Tôi va đầu vào cánh cửa …u một cục to đùng…tôi hoang mang…Từ phía sau , con nhỏ béo bự đó vọng tới ” Ê…Rình gì thế ? Tôi mập kệ tôi…muốn ăn dép không …huhu Trai đẹp giờ toàn bị khùng hết rồi ” ….Cái gì ? Tôi bị khùng hả ? Con mập kia !! Đúng là xui xẻo …vẫn còn bức xúc vì cái lời nói của con heo mập kia… Phía sau lưng tôi , có một người vỗ lên vai ” Ngồi vậy đi ! ” thì ra là thằng bạn thân của tôi , nó hỏi ”Ê…mầy rình con Thư chi vậy ? Bộ kết nó rồi hả ? ” tôi ngạc nhiên vì cái suy nghĩ không có tương lai của thằng bạn , tôi quát to ”’Mầy nghĩ sao vậy …tao mà thích con đó ! Mầy khùng quá ” Thằng bạn tôi vẫn cứ một mực nói tôi thích con đó , nó nói tiếp ” Đừng có xạo , thích thì nói thích đi cha , ở đó ngại ngùng nữa !” Tôi càng ngày càng bực về cái suy nghĩ của thằng bạn thân . Tôi đứng dậy đi vào lớp . Suốt buổi học hôm đó , bọn nó cứ bàn tán về tôi . Mặc kệ coi như chưa thấy gì , chưa nghe gì , nhưng hình ảnh con bé bự đó cứ dai dẳng theo tôi . Ngộ nhể ? Tôi tự hỏi