Wap hay Like ủng hộ GOOGLEPLAY.WAP.SH
+A Tăng cỡ chữ - AMặc định - -AGiảm cỡ chữ
Để khép lại yêu thương

Để khép lại yêu thương


23:16 / 16.11.2014
417 - Chia sẻ : Để khép lại yêu thươngĐể khép lại yêu thương Để khép lại yêu thương Để khép lại yêu thương Để khép lại yêu thương
9.5 /10
- Chuyên đề:

Để khép lại yêu thương


- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:


- Huy, em không làm gì hết, chỉ là tại cô ấy…
Tôi lặp lại nhiều lần, nhưng Huy hoàn toàn không để ý đến tôi, cậu ấy bế thốc Thu đang ngất lịm trên tay xuống ô tô, rồi bỏ mặc tôi để lái xe đi thẳng. Trơ khốc lại phía sau là một khoảng bụi trắng mờ ảo.
Ngày hôm nay, tôi đã thua Thu rồi!
Vốn dĩ chỉ là một màn cuối cùng để tôi có thể triệt để loại bỏ khả năng của cô ấy, nhưng không ngờ, chính tôi đã biến mình thành kẻ thua cuộc.
Cho đến khi tôi đi lạc vào trong đồi thông xanh mướt, trượt chân ngã xuống mỏm đá trơn bám đầy rêu. Khi máu từ bàn chân tôi thấm đỏ chiếc giày thể thao trắng tôi đang đi, tôi mới biết mình sai.
Tôi đã cố chấp giữ lấy cái gì, và đã cố chấp tranh đấu vì cái gì? Khi ngay cả người mà tôi cố gắng níu kéo không thật sự thuộc về tôi? Khi mà chỉ cần vài ba tác động từ người khác là anh ta có thể bỏ lại tôi không thương tiếc ở một nơi thế này?
Vì tất cả bọn họ, có xứng đáng không?
Để mặc bàn chân vẫn túa máu đau đến tê liệt, tôi trở về nhà sàn theo lời chỉ dẫn của vài ba đứa trẻ lên nương. Tôi cứ ngồi yên như vậy đợi Huy, cho đến giới hạn kiên nhẫn cuối cùng đã chạm đến theo cái ngoái đầu lúc tôi bước lên xe khách trở về Hà Nội. Tháo sim điện thoại ra khỏi vỏ, tôi thả nó rơi xuống nát vụn dưới chân những chiếc xe khách nghiến lên đằng sau.
Có lẽ giữa chúng tôi đã chẳng còn gì.
Anh trai cằn nhằn chân tôi bị nhiễm trùng, phải nằm viện sau ca tiểu phẫu khoét phần thịt thối nạm vào xương. Dẫu đau đớn vậy, tôi vẫn không khóc.
Tôi phát hiện, từ khi phải chấp nhận bị cuốn vào mớ mâu thuẫn tranh giành này, từ khi tường tận sự phản bội của Thu, tôi chưa từng một lần khóc.
- Mày làm gì mà để ra nông nỗi này?
- Không sao đâu, em không thấy đau.
- Từ bé đến giờ mày vẫn sợ đau nhất, nói dối làm sao được anh. Đau như thế mà còn cố nhịn không khóc nữa!
- Anh, em không đau đâu, em không đau một chút nào, em không thấy đau một chút nào hết!
- Mày với con Thu xảy ra chuyện gì à? Cả thằng Huy nữa, tại sao không cho chúng nó vào gặp?
- Anh, em với hai người ấy bây giờ không còn liên quan gì nữa. Nếu anh thương em thì nhất định đừng để họ vào đây.
Tôi vẫn muốn hỏi Thu, lúc Huy bỏ mặc tôi và bế cậu ta ngất lịm lên trên xe một cách vội vã, cậu ta cảm thấy thế nào? Cảm giác chiến thắng? Cảm giác cướp đoạt được thứ quý giá nhất từ tay người khác. Hay không một cảm giác gì?

Trang: « 1,3,4,[5],6
Đến trang:
Bình luận
Cùng Chuyên mục
Bài viết đáng quan tâm