XtGem Forum catalog
Wap hay Like ủng hộ GOOGLEPLAY.WAP.SH
+A Tăng cỡ chữ - AMặc định - -AGiảm cỡ chữ
Định mệnh

Định mệnh


17:52 / 15.11.2014
788 - Chia sẻ : Định mệnhĐịnh mệnh Định mệnh Định mệnh Định mệnh
9.1 /10
- Chuyên đề:

Định mệnh


- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:


- Giờ thì tạm biệt quý khách, buổi tối hôm nay tôi sẽ mời quý khách, coi như lời cảm ơn vì hôm qua đã cho tôi đi nhờ.
Hoàng không nói được gì nữa. Anh đứng lên và rời khỏi nơi cần đi. Anh quay lại tạm biệt cô.
- Chào nhé! Tôi sẽ trả lại nó cho cô vào ngày mai.
- Không cần đâu…
Hoàng cố tình không nghe cô nói, phóng xe thật nhanh trong mưa.
23h đêm. Mưa. Có một cô gái mặc áo mưa đạp xe trên đường mưa vắng.

- Xin lỗi chị, hôm nay tôi có việc gấp phải đi nên không chờ để chở chị về được. – Đáp lại ánh mắt hối lỗi của Nam là sự lạnh lùng của Quyên.
- Tôi cũng đâu khiến. Đừng bao giờ xuất hiện ở nơi tôi làm nữa, nếu không…
- Nếu không… chị sẽ làm gì tôi?
- Tôi chẳng làm gì cậu cả, tôi sẽ chuyển phòng!
- Chị…!
Cửa khẽ đóng lại và được bấm chốt, ngoài trời mưa bắt đầu ngừng rơi. Đêm nằm ngủ bên tiếng lá cây rũ nước, có cô gái nhỏ ngồi bên khung cửa sổ tầng 2. Đêm ngủ, nhưng cô không ngủ.
 
Quyên đang là sinh viên năm cuối và cũng chừng ấy thời gian làm sinh viên, cô đã sống trong căn nhà này, cùng với gia đình Nam. Ba của Nam là bạn thân của mẹ cô, ngày cô cùng mẹ lên chuyến xe xa xôi từ bắc vào Nam để thi Đại học, cô nghĩ mình không thích hợp với miền Bắc và chỉ có miền Nam mới là điểm cuối cô dừng chân cho cuộc đời cô. Như cái duyên trời đã định, trong lúc hai mẹ con cô đang chực khóc òa vì bị móc túi toàn bộ số tiền để đủ tiêu trong ba ngày thi, họ đã gặp hai ba con Nam. Ba Nam đã đưa hai mẹ con cô về nhà, mẹ Nam đưa đón cô đi thi, tiếp đãi như người nhà, còn Nam… chẳng biết từ bao giờ, cậu đã nhìn cô và xem cô như một mục tiêu của cuộc đời. Cậu vẫn gọi cô là chị, nhưng trái tim cậu luôn mong có một ngày Quyên gọi cậu một tiếng: “Anh”.
Và giờ Nam đã là một cậu sinh viên năm 2, cũng học cùng trường với Quyên nhưng ngành cậu theo là Du lịch, còn Quyên muốn trở thành một biên tập viên. Một người muốn thả cuộc đời trên nhiều nẻo đường, người thì chỉ muốn một chốn bình yêu cho cuộc sống, họ không có điểm chung. Đôi khi Quyên tự hỏi mình rằng chọn
Sài Gòn là nơi dừng chân cho cuộc sống có đúng hay không? Cô xa Hà Nội vì cuộc sống ở đó quá bon chen, con người sống chi li, tính toán. Cô ghét những ngày mưa rát cắt da, ghét mùi hoa sữa quá nồng, ghét cả tiếng xe cộ không ngớt đường phố Hà Nội. Rồi khi vào Sài Gòn, cô không dám hối hận, không dám phủ nhận điểm dừng chân cô muốn nó là cuối. Cô tự chỉ ra cho mình thấy điều mà Sài Gòn hơn Hà Nội, đó là con người. Phải rồi, con người ấy – cái con người sống ở nơi cô đã từng gắn bó, người đã để lại cho cô vết thương lòng không xóa được và có lẽ… cũng chính là lý do lớn nhất để cô ghét Hà Nội. Càng đúng hơn nữa để cô không thể nào chấp nhận Nam, vì Nam có đôi mắt giống người ấy, cả dáng vẻ và nét đào hoa hiện trên khuôn mặt hút hồn bao nhiêu người con gái.

Trang: « 1,2,3,[4],5,6,9 »
Đến trang:
Bình luận
Cùng Chuyên mục
Bài viết đáng quan tâm