![]() | Dù chỉ một lần, em muốn bước vào thế giới của riêng anh00:48 / 15.11.2014 490 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.0 /10 |
Dù chỉ một lần, em muốn bước vào thế giới của riêng anh
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Thời gian trôi đi, mỗi ngày mình lại gần nhau hơn và không còn quá xa lạ và câu nệ trong cách cư xử nữa. Em đã có thể sang phòng anh, vụng về nấu cho anh những bữa cơm chiều tuy chưa hẳn là ngon nhưng đó là tất cả sự cố gắng, nỗ lực học hỏi của em. Em đã có thể giúp anh dọn dẹp nhà cửa, gấp hộ anh bộ quần áo và cùng với đó là những nụ hôn ngọt ngào khiến em chẳng thể nào quên. Ngày em bảo vệ khóa luận tốt nghiệp, anh đã nghỉ làm để đến cổ vũ cho em. Một bó hoa lưu li bé nhỏ trên tay anh khiến trái tim như nghẹn lại vì em cứ ngỡ anh không quan tâm lắm đến những sở thích nhỏ nhặt của em. Em đã hạnh phúc đến thế nào, em nghĩ rằng anh là người hiểu rõ nhất. Nhưng sau giây phút ban đầu ấy, cầu vồng mờ đi một chút và hình như, anh cũng xa em hơn một chút.
Vì công việc bận rộn, có khi cả ngày anh chẳng gọi điện cho em, đến nỗi em phải nói rằng: “Anh này, lâu rồi em không được nghe giọng anh thì phải, em sợ em quên mất giọng anh rồi”. Em không thể nào đếm được những lần em gọi điện cho anh, anh không trả lời hoặc bấm từ chối. Lí do bao giờ cũng là vì công việc. Nhắn tin cho anh, lúc nào em cũng chuẩn bị tâm thế không được anh trả lời ngay. Bao giờ cũng là thật lâu sau đó anh mới nhắn tin lại và lí do vẫn là vì công việc. Đã rất lâu rồi, em còn không nhận được một tin nhắn chúc ngủ ngon nào của anh. Danh sách tin nhắn ngày càng ít dần đi và em không còn phải tỉ mỉ chọn lựa những tin nhắn nào đành xóa đi, những tin nhắn nào nhất định không thể xóa nữa bởi bộ nhớ sim và máy có bao giờ bị đầy nữa đâu anh.
Anh triền miên trong những mối quan hệ với bạn bè, lúc nào cũng chỉ một câu: anh say mất rồi em yêu ạ. Em chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Có lúc em đã nghĩ, phải chăng vì bố mẹ anh không thích em, hay bởi em chưa thực sự là mảnh ghép cuối cùng anh còn thiếu. Em đã suy nghĩ, nghĩ nhiều lắm. Có những lúc, đầu em như muốn nổ tung ra bởi hàng trăm câu hỏi. Nhưng em tuyệt nhiên chẳng bao giờ nghi ngờ anh, em không hề nghĩ anh có người khác, nhưng rõ ràng, em đang ghen tị, ghen tị với công việc của anh, bạn bè của anh. Hình như trong thế giới của anh, sự tồn tại của em chỉ giống như một cơn gió nhẹ, làm dịu mát trái tim anh những khi anh cần một chút an ủi, còn khi trái tim ấy say mê cùng công việc và bạn bè, thì cơn gió ấy, dẫu vẫn tồn tại đấy, nhưng bị lu mờ đi và không đủ sức lay động trái tim anh. Em đã khóc, không nhiều nhưng đủ để trái tim em cảm nhận hết nỗi buồn. Cầu vồng ngày càng mờ dần đi, và dường như đang tan biến vì những chuyện nhỏ nhặt nhưng lại dai dẳng, triền miên.