![]() | Green Sky22:17 / 15.11.2014 403 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.4 /10 |
Green Sky
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Cô ngỗ ngáo. Cô ương bướng. Bao lần bùng tiết bỏ đến Green Sky làm khách. Cô không ngoan. Cô hư hỏng.
Bao lần mẹ cô khóc cô chỉ biết cắn môi nín thinh. Cô chẳng dịu dàng. Cô vụng về. Bao lần muốn yêu thương, lại tự làm trái tim vỡ tan. Bao lần muốn khóc, lại chỉ trơ mắt nhìn những mảng tường bong tróc mà nghĩ về tương lai.
Thế mà từ ngày rời Green Sky, cô dịu dàng, biết lắng nghe, biết cười hiền. Cô ngoan ngoãn nghe lời, không bỏ một tiết học nào, mỗi tối lại đến trung tâm học Anh Văn. Khi cô nói, cô nhất định sẽ lấy được học bổng sang Sing du học, sẽ thi đậu vào ngành thiết kế, bố mẹ cô đã rơi nước mắt. Họ không biết, cô đã cố gắng, vì trong cô vẫn luôn tồn tại một khoảng trời. Một khoảng trời màu xanh. Màu xanh của tin yêu và hi vọng.
***
Có một hôm, trong lúc lượn Facebook, cô tìm được account của anh. Anh tên T. nhưng người ta hay gọi là Leo. Cung Cự Giải. Vẫn là gương mặt gầy, nụ cười răng khểnh, và đặc biệt là, có cả một đồng tiền bé xíu bên má. Vẫn đó trong cô, những nhung nhớ thương yêu tháng ngày.
Cô lại có thói quen mới, hằng ngày lên Facebook anh xem. Khi anh cười, cô cười. Khi anh buồn, cô cũng chẳng vui nổi. Cô âm thầm dõi theo, chưa một lần gửi lời mời kết bạn, cũng chẳng đứng trong hàng nghìn người Following. Bởi lẽ cô biết, trong cuộc đời anh, cô chỉ như một hạt cát rất bé, rất bé, mà thôi…
“Ai rồi cũng phải học cách cố quên đi một người…
Một yêu thương mà mình yêu thương nhất
Dẫu sẽ bầm đau như thân thể của một cái cây bật gốc
Làm kẻ độc hành đi trong chiều gió ngược
Nhưng vì cuộc đời nói đó là điều cần thiết
Nên dằn lòng đem nhớ gửi vào quên
Dẫu biết chật hẹp một cõi thế gian”
1 năm sau, 2014…
Hà Nội. Hạ mưa…
Anh rời Sing, về Việt Nam thăm nhà. Tình cờ, một chiều mưa, anh đứng trú mưa bên hiên. Và đối diện với anh, là cô.
Cô nhìn anh. Lòng bỗng nhiên đau, đau lắm, không ai hiểu được. Và cả chính cô cũng không hiểu được. Cô hỏi mình mãi, liệu cô có yêu anh không mà vì sao 1 năm qua vẫn không thể quên? 1 năm qua cô trở mình trong những nhung nhớ cũ kĩ. Đêm đến nằm đếm mãi những tấm lót ly hình mặt cười trong những chiếc lọ thủy tinh. Đếm mãi cũng không thể nặn ra được nụ cười như mình đã cặm cụi vẽ. Và rồi… cô nằm thinh khóc. Tự nhiên như thế. Tự nhiên như việc cô gặp anh rồi mãi mãi cũng không thể quên anh, thế thôi.