![]() | Khi còn yêu người ta còn ước17:56 / 15.11.2014 543 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.5 /10 |
Khi còn yêu người ta còn ước
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Phong cười trừ, anh đang cố hít thật sâu như muốn nuốt sạch không khí xung quanh vào cái buồng phổi đang thít chặt lại của mình. Bàn tay run run nắm chặt lấy cái hộp nhỏ màu đen với chiếc nhẫn vàng đặt theo cỡ ngón tay của Lan Anh trong đó.
- Chúng mình… Chúng mình đã là 1 cặp…được 3 năm rồi phải không em? – Phong, chính anh cũng ngượng ngạo khi nói ra câu này, ngập ngừng hỏi.
Hơi chút đỏ mặt, Lan Anh gật đầu: – Nhưng tại sao anh lại hỏi điều đó? – Lan Anh thắc mắc.
- Anh…anh… – Phong ấp úng. Anh rút bàn tay khỏi túi quần với cái hộp đem theo. Bộ não anh hét lên rộn rạo: “Đưa nó ra cho cô ấy!!!”, nhưng cơ thể anh lại run lẩy bẩy không còn nghe sự kiểm soát…
Lan Anh ngạc nhiên trước thái độ kì lạ của Phong, cô mỉm cười một mình và lại càng trở nên xinh đẹp hết sức. Điều ấy làm Phong càng trở nên run rẩy hơn…
Dường như nhận ra điều đó từ người khách lạ của mình, vị quản lý nhà hàng tiến lại ban nhạc thì thầm điều gì đó với họ và người chơi vĩ cầm gật đầu. Ông bước đến bên bàn của hai người và bắt đầu chơi bản maple nhẹ nhàng trong sự ngạc nhiên của Phong và thích thú của Lan Anh. Bản nhạc nhanh chóng có tác dụng khi nó khiến Lan Anh tập trung vào đó không để ý đến Phong đang cúi xuống lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp. Anh nhìn chằm chằm vào nó rồi dồn hết dũng cảm của mình, Phong nhìn lên Lan Anh… “Một thiên sứ” – Phong tự nhủ khi ngắm cô gái ngồi đối diện mình đang lắc lư nhẹ theo điệu nhạc của người chơi vĩ cầm…
“Mình làm được! Mình làm được!”. Phong hít thật sâu, giơ chiếc nhẫn lên ngang mép bàn.
- Em có biết … – Phong chợt nói.
- Biết gì cơ? – Lan Anh giật mình, quay lại nhìn Phong.
Người chơi vĩ cầm mỉm cười, chuyển sang một bản nhạc lãng mạn…
- Em có biết rằng… rằng… – Phong bối rối. Tất cả những lời mà anh chuẩn bị và sưu tầm công phu bỗng dưng bị quên sạch dù trước đó anh đã luyện đi luyện lại cả trăm lần. Lan Anh ấn nhẹ ngón tay lên trán Phong, chọc anh: – Gì nè, anh ngốc?
Phong nghẹn lời, ngoành mặt đi nơi khác và vô tình anh bắt gặp cái nháy mắt của người chơi vĩ cầm như muốn nói: “Cố lên ,con trai”. “Được rồi … được rồi…” – Phong tự trấn an mình. Và nhìn thẳng vào mắt Lan Anh, Phong nói: