Wap hay Like ủng hộ GOOGLEPLAY.WAP.SH
+A Tăng cỡ chữ - AMặc định - -AGiảm cỡ chữ
Khi em chết đi, anh sẽ khóc chứ?!

Khi em chết đi, anh sẽ khóc chứ?!


20:55 / 15.11.2014
389 - Chia sẻ : Khi em chết đi, anh sẽ khóc chứ?!Khi em chết đi, anh sẽ khóc chứ?! Khi em chết đi, anh sẽ khóc chứ?! Khi em chết đi, anh sẽ khóc chứ?! Khi em chết đi, anh sẽ khóc chứ?!
9.6 /10
- Chuyên đề:

Khi em chết đi, anh sẽ khóc chứ?!


- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:


Khi em chết đi, anh sẽ khóc chứ?!
 
Anh yêu em lắm, nhóc à” “Thật chứ?” “Nói dối em anh được tiền thì nói ngay” “Anh yêu em nhiều đến mức nào?” “Yêu nhiều đến mức chỉ cần làm em cười, việc gì anh cũng làm”……
Em chẳng nhớ 2 đứa mình gặp nhau thế nào ấy nhỉ? Chỉ nhớ anh làm phục vụ cho cái quán cà phê em thích nhất, L’Hiver-winter. Chiều nào em cũng đến và gọi đúng thứ em thích: chocolate nóng. Hồi đầu anh chẳng để ý nhưng về sau em cứ đến rồi gọi đúng 1 món, anh thấy lạ. Và cứ như thế, anh làm quen và 2 đứa mình thân nhau. Anh hỏi em:
-Tại sao em hay đến quán này thế? Ở đây có gì hay à?
_Chả có gì cả. Vì em thích mùa đông
-Thế chắc em sinh vào mùa đông à?
-Không, em sinh vào mùa hè
Mùa đông là mùa lạnh lẽo khiến con người ai cũng cần hơi ấm của nhau. Mùa đông khiến những cái ôm đáng giá ngàn vàng. Mùa đông là mùa mà hơi ấm tình yêu sôi sục. Em sinh vào mùa hè nhưng em luôn thấy lạnh anh a. Lạnh vì không có hơi ấm của anh.
Và như một câu chuyện bình thường luôn diễn ra, em và anh thành 1 cặp.

Anh gặp em trong cái quán cà phê mà anh làm thêm. Em cứ đến mãi và lúc nào cũng chỉ gọi đúng 1 thứ: chocolate nóng. Về sau thân với em rồi mới biết: em thích chocolate nóng vì nó có vị ngọt của tình yêu và hơi ấm của một đôi. Em nói “Em chẳng có tình yêu của ai cả nên mới uống chocolate nóng để cảm thấy được yêu thương”. Chả hiểu sao lúc đấy anh lại buột miệng nói: “vậy để anh làm chocolate nóng của em nhé?”. Và từ đấy, mình thành 2 người yêu nhau.
Em 17 mà như 1 đứa trẻ 3 tuổi ấy.Đời thủa nào đi chơi mà nhất quyết đòi anh đưa vào công viên để chơi xích đu với cầu trượt. Em cười tươi lắm, lúc đấy trông em mới đáng yêu làm sao. Rồi em đòi ăn kem rồi làm đủ trò bướng bỉnh. Em bảo: “Anh chẳng chiều em gì cả, ghét quá cơ”. “Đồ ngốc, yêu em thế để giờ ghét anh à, nhóc!”. Em nghe anh nói thế sững lại, trong mắt em, anh đọc được cả nỗi sợ hãi lẫn niềm hạnh phúc. Nhưng từ đấy, anh không bao giờ nghe em nói câu “Em yêu anh” nữa. Mỗi lần anh nói “Anh yêu em lắm, nhóc a.”, em chỉ im lặng hoặc trả lời: “Em cũng thế”
Em đánh đàn piano rất hay nhưng mỗi lần đánh thì chỉ có bài “When the love falls” của Yiruma. Bản nhạc ấy mỗi lần em đánh là mỗi lần như có cái gì đấy xóay vào tim anh. Về sau, em còn chế một lọai cocktail dựa theo “When the love falls” mà anh chẳng biết là có rượu gì nhưng mỗi lần uống, anh thấy vừa ngọt lại vừa cay thé trong cổ họng rồi lại dịu đi như chưa hề uống gì cả. Em gọi thức uống đó là: ‘Lost memory’-Ký ức lãng quên

Trang: [1],2,3 »
Đến trang:
Bình luận
Cùng Chuyên mục
Bài viết đáng quan tâm