![]() | Mộc Miên17:48 / 15.11.2014 490 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.1 /10 |
Mộc Miên
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Dường như bên Khang, Quyên thấy mình trẻ lại, một tâm hồn yêu mới, muốn trút bỏ hết những kí ức về cuộc tình cũ, muốn lau sạch những phấn son, những hào nhoáng bên ngoài, chỉ muốn giản dị, trở về đúng với con người của Quyên.
Vào một sớm tháng ba, ở nơi ấy – nơi có tên là Mộc Miên Quán.
Chiếc chuông nhỏ rung lên, kêu leng keng, chiếc chuông vẫn ở đó – sau cánh cửa, bao năm nay để mỗi lần có vị khách nào tới, là lại reo lên chào đón.
Quyên nhẹ nhàng bước vào quán – nơi mà cô thường xuyên ghé tới, nhưng hôm nay đây, có một sự xáo trộn kì lạ, không phải từ không gian quán, mà chính từ trong lòng Quyên. Nhi – cô phục vụ bàn đã quá quen với sự xuất hiện của Quyên – chạy tới mừng rỡ, nhưng rồi, nụ cười lại tắt lịm trên gương mặt khi thấy Quyên mang theo một chiếc vali lớn cùng những túi đồ lớn nhỏ trên tay. Phải đến rất lâu sau, Nhi mới thốt nên lời:
- Chị Quyên! Chị định đi đâu thế? – chưa nói hết câu mà Nhi đã nước mắt lưng tròng.
Quyên đặt túi hành lý xuống, bước tới bên Nhi, áp đôi bàn tay lên má cô bé rồi nói như dỗ dành một đứa trẻ:
- Thôi nào! Đừng khóc! – Quyên cũng nghẹn lại – Đến lúc chị phải ra đi rồi…
- Nhưng…nếu anh ấy trở về…
Quyên chỉ lắc đầu, không để cho Nhi nói hết câu. Quyên không muốn bất cứ ai gieo vào lòng cô những hi vọng để rồi trái tim lại phải chịu đựng thêm tổn thương. Cái thứ hi vọng mà suốt bao ngày tháng qua Quyên đã tự thắp lên cho mình, quá nhiều và quá đủ cho một chuyến hành trình. Quyên sẽ trở về nơi mà cô sinh ra, cùng với hành lý là một trái tim tan vỡ, sân ga cuộc đời không còn đợi cô nữa rồi…
Quyên bước tới chiếc bàn quen thuộc đặt tại góc nhỏ của quán, nơi ấy cạnh khung cửa sổ với những dàn hoa li ti màu tím. Cô ngồi xuống, trút một tiếng thở dài thật khẽ trước khi ngước lên nhìn qua khung cửa sổ. Ở trong cái quán nhỏ bé này, người ta lại có thể nhìn được cả một thế giới rộng lớn bên ngoài: nhìn hè phố, nhìn dòng người tấp nập cùng xe cộ, nhìn ánh chiều đổ xuống trên cành cây gạo trước hiên…
Có lẽ bởi thế mà chủ quán đặt cho nó cái tên: Mộc Miên Quán. Ít người biết rằng hoa gạo còn có tên là Mộc Miên, nghe mỹ miều và bay bổng hơn nhiều lắm. Năm nay hoa gạo nở muộn, Quyên sẽ không chờ hoa gạo nở nữa, không phải vì Quyên không còn yêu loài hoa này nữa, Quyên vẫn còn yêu rất nhiều cái màu đỏ rực của những cánh hoa mong manh ấy. Chỉ là vì Quyên không thể ngắm nó một mình, màu đỏ rực ấy cùng với nắng sẽ chỉ thiêu đốt tâm hồn Quyên, trái tim Quyên mà thôi…