![]() | Mùa tigon nở hoa23:34 / 16.11.2014 637 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.0 /10 |
Mùa tigon nở hoa
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Mùa này tigon đang nở rộ, khắp nẻo Đà Lạt ngập tràn sắc hồng, trắng. Ngoài giờ làm tôi thường hay lang thang khắp các con phố ngắm loài hoa này, trong lòng dấy lên thứ cảm xúc khó tả. Từ lâu tôi đã yêu tigon, yêu sự nhẹ nhàng thanh thoát nhưng nó lại mang trong mình nỗi đau chia ly. Có phải tôi yêu nó nên nó cũng bám lấy các cuộc tình của tôi, để cuộc tình nào cũng gẫy gập, đứt đôi.
Tôi cứ hay lang thang vậy, rồi lại tưởng tượng đang ngồi sau xe gã chạy khắp nơi Hà Nội. Vòng tay ra ôm gã nhưng chỉ nhận được cái ôm lạnh toát của màn đêm. Lang thang trong tận cùng nỗi cô độc, tôi cứ đi. Chẳng biết đi trong bao lâu và cũng chẳng biết đi về phía nào. Phía nào không có gã, phía nào không có đau thương?
Tôi đi như người mất hồn, nước mắt rơi lã chã trên má, làm nhòe nhoẹt cả mascara. Bỗng két. Tiếng thắng xe gấp cọ xuống đường một tiếng đinh tai, người tôi như bay lên rồi ngã xuống. Tôi nghe thấy tiếng người gào thét, tiếng nói ầm ầm, và thấy đôi mắt màu hổ phách u uẩn đầy quen thuộc. Hình như không phải ảo giác. Mắt tôi mờ dần rồi ngất lịm đi.
Tỉnh dậy ngửi thấy mùi sát khuẩn nồng nặc, người chỉ thấy đau chứ không bị thương chỗ nào. Có tiếng người hỏi tôi: “cô tỉnh rồi à, có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?”. Tôi lắc đầu, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Người đối diện vẻ mặt trầm tư: “cô đi qua đường mà không nhìn nên tôi đâm phải cô. Sở dĩ cô không bị sao là lúc đó có người đẩy cô ra, anh ấy đang nằm ở phòng bên cạnh”.
Tôi nói mấy câu với người đó rồi theo chỉ dẫn tới phòng người đã cứu mình. Một dự cảm không lành ập tới. Đôi mắt màu hổ phách ấy, chẳng nhẽ…
Đứng trước cửa phòng bệnh, tôi phân vân lắm. Nếu là gã thật thì sao? Gã vì tôi mà bị thương, nhưng nỗi đau gã đã gây ra cho tôi tôi phải làm sao? Vừa hận lại vừa mang ơn gã