![]() | Người đàn bà ở tầng 220:53 / 15.11.2014 379 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.0 /10 |
Người đàn bà ở tầng 2
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Chị gặp mình ngồi lặng ở chân cầu thang gỗ rùng mình trong thoáng hơi gió lạnh len lỏi qua hành lang như bóng ai lướt nhẹ ngang rồi luẩn khuất sau dảy bàn thờ âm u và lớp lớp bài vị khắc chạm chữ Hán sơn son thếp vàng trên mặt gỗ sờn mốc.
Chị thấy mình lần dò trên những bậc thang bằng đá lấp trong cỏ dại dẫn ra bãi biển. Lạo xạo những viên sỏi trắng lăn lóc dưới gót chân trần, và rau muống biển tím màu bìm bìm bò ngoằng ngèo trến cát. Lủ bù mắt mê hơi người, bu vào chân trần chi chit. Nững vết đốt đỏ ngứa tấy chỉ dịu đi trong nước biển ấm sực.
Nước biển muà này ấm như giấu nắng trong lòng con sóng.
Những con chang chang vỏ trắng phơi mình đầy trên bải cát dưới chân sóng.
Chị tham lam vùa chang chang bằng bàn tay không của mình thành từng vốc đầy bọc trong áo. Chị chạy đuổi theo chân sóng, cười hớn hở cào từng bầy chang chang lộ ra trắng ngổn ngang trên bãi cát. Chưa năm nào chang chang được mùa như năm đó. Mùi ngọt lự của biển ngập tràn trong các bữa ăn. Và ngọt lịm trong những giấc mơ hoài niệm.
Và những ngôi mộ gió dành cho những người thân ở lại trong lòng biển sâu ngày càng dày thêm trong rừng dương ven bờ, Sau ngày bờ bị lở, những ngôi mộ gió lại lẫn sâu vào trong gió và cát.
Trong giấc mơ, chị còn lại một mình trong căn nhà đó, đếm lần lượt từng người ra đi. Rất nhiều người đi về phía biển, và nhiều người khác đi sâu vào đất liền.
Chỉ có ngôi nhà ở lại với chân sóng.
Đôi khi trong giấc mơ, chị cũng thấy mình hụt hẫng, nhẹ hút tụt sâu vào chân sóng.
Đất lở rào rào chung quanh. Mây đen tụ về phía biển và mưa rùng rùng từ biển mưa về.
****
Ngay đêm đầu tiên ở căn nhà mới, anh đã hoảng hốt lay chị dậy:
- Nhà này có ma.
Chị ngơ ngác, mái tóc xõa tung trên gối lụa trắng, giọng mơ màng:
- Làm gì có ai? Em ngủ rất ngon như chưa bao giờ được ngủ.
- Anh mơ thấy 1 Người đàn bà xõa tóc dài, ngồi trên ghế sofa, đăm đăm nhìn anh. Rồi lấy mái tóc quất vào mặt anh rát rạt. Mái tóc quấn vào cổ anh như rắn – Anh đưa bàn tay lên cổ mân mê, mặt nhăn nhíu.
Chị bật cười:
- Anh chỉ tưởng tượng, là tóc của em quấn vào cổ anh. Anh bị lây bệnh mê sảng của em rồi!
Nhưng chị cũng nhổm dậy, bước nhẹ nhõm ra thắp nhang trên bàn thờ. Đốm lửa nhang sáng lập lòe ấm cúng, mùi trầm thơm lan tỏa, làm đầy không gian lạnh, như kết nối giữa người và trời xa.