![]() | Sao cứ đuổi khi tình yêu đâu dễ đến ?23:14 / 16.11.2014 742 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.3 /10 |
Sao cứ đuổi khi tình yêu đâu dễ đến ?
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Khi đó, quá trình biến đổi tính cách quá đột ngột, khiến tôi nhiều lúc không thể phân biệt nổi đâu mới là mình.
…
Huy lái xe đến nhà đón tôi, trong xe Thu đã ngồi sẵn. Mặc dù vẫn giữ một vẻ xa cách với tôi rất rõ ràng, chỉ có điều với Huy thì khác, cô ấy thường tỏ ra quan tâm Huy một cách rất tự nhiên. Một cách quan tâm không khiến người ta có cảm giác quá lộ liễu, nhưng cũng mang một sự thân mật nhất định.
Huy mở cửa xe cho tôi, khi ánh mắt tôi và cậu ấy chạm nhau, một chút sóng sánh khác lạ trong mắt Huy khiến tôi giật mình. Cái nhìn như thể nhìn xuyên thấu qua con người thật của tôi, có thể gạt đi mọi sự giả tạo tôi cố đắp đậy trên người.
Còn tôi vẫn dùng sự hoang mang và lo lắng như thế để thể hiện sự bối rối trước con mắt Thu và cả Huy. Nhưng rồi cậu ấy vẫn quan tâm tôi như cũ, vẫn dịu dàng và ân cần như thể ánh mắt kia chỉ là một khoảnh khắc nghi hoặc sai lầm nào đó.
Mộc Châu mùa đông tàn, xuân chớm, sương mù giăng mắc khiến người ta có cảm giác như lạc vào ảo ảnh. Dọc cánh đồng hoa cải trắng như hút người ta vào một cái nút sâu không đáy.
Dọc quãng đường đi, khi tôi nói với Huy những vài ba chuyện linh tinh thì Thu chỉ nhắm nghiền mắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, ậm ừ trả lời qua loa khi Huy bắt chuyện rồi im lặng.
Biểu hiện ấy khiến tôi không hề đoán được cô ấy sắp sửa làm điều gì, càng không nghĩ ra được, Thu sẽ đối phó với tôi thế nào.
Chúng tôi đến vào ngày thường, xung quanh những con đường chỉ có vài ba chiếc xe đạp cà tàng dựng một góc. Người ta thường nói, Mộc Châu là nơi du lịch nghỉ dưỡng tinh thần tốt nhất, còn chúng tôi lại tới đây để thực hiện những toan tính trong lòng mình.
Huy thuê một chiếc nhà nhỏ, nằm nhìn ra thẳng ra có thể thấy cánh đồng hoa mận và phía sau là rừng thông xanh mướt.
Tôi và Thu ở lại nhà sàn, còn Huy, theo gợi ý của tôi, hỏi chủ nhà mua ít củi đốt lửa sưởi ấm.
- Cậu muốn nói gì với tôi?
Thu lên tiếng nhưng mắt vẫn nhắm nghiền, hai tay khoanh lại trước ngực, còn lưng thì tựa vào sát vách. Cho dù cậu ấy như thế, vẫn luôn khiến người khác cảm thấy bất an. Và điều này trước đây, khi tôi vẫn còn dùng ánh mắt đơn giản đối diện với thế giới, chưa từng cảm nhận được.