XtGem Forum catalog
Wap hay Like ủng hộ GOOGLEPLAY.WAP.SH
+A Tăng cỡ chữ - AMặc định - -AGiảm cỡ chữ
Sinh ra sau tôi…vài phút

Sinh ra sau tôi…vài phút


22:41 / 15.11.2014
433 - Chia sẻ : Sinh ra sau tôi…vài phútSinh ra sau tôi…vài phút Sinh ra sau tôi…vài phút Sinh ra sau tôi…vài phút Sinh ra sau tôi…vài phút
9.6 /10
- Chuyên đề:

Sinh ra sau tôi…vài phút


- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:


- Anh ủng hộ em nhé!
- Ừ! – Tôi gật đầu, lại lén thở dài.
Ngày hôm sau, tôi thông báo vắn tắt tình trạng của cô em gái cho thằng bạn thân và kết luận:
- Mày mà làm gì khiến em tao buồn thì đừng có trách!
- Mày nói thật đấy à? Thằng em… ý nhầm… cô em song sinh của bọn mình… lại nhầm… của mày đã thay đổi… vì tao?
- Ừ! Nên mày đừng có mà làm nó buồn, tao nhắc lại lần thứ hai rồi đấy!
- Trang xinh thế cơ à? Tao phải gặp em ý ngay mới được! – Cái thằng quỷ này, không hề chú ý đến lời tôi một chút nào, chỉ chăm chăm vào nghe tôi tả Trang thôi. Đúng là đồ háo sắc!
Cuối buổi học, tôi và Minh đến sân bóng chờ Trang. Cô em xuất hiện trong bộ đồ ngày hôm trước, trông nữ tính và xinh kinh khủng.
- Hôm nay trông em như một cô công chúa ấy! – Minh cất giọng ngọt xớt. Tôi đạp mạnh vào chân nó. Đồ đểu! Nó còn dám tán tỉnh em tôi nữa cơ đấy! Minh nhăn nhó, nhưng nó vội lấy lại nụ cười “lừa tình” ngay.
Trang mỉm cười bẽn lẽn.
- Em cảm ơn!
Trang và Minh đi chơi, bỏ tôi trơ trọi lại một mình. Tôi nằm vật ra giữa sân bóng. Giờ thì tôi hiểu cảm giác mất mát ấy là gì rồi. Mười bảy năm. Mười bảy năm tôi đi đâu Trang cũng lẽo đẽo theo sau. Mười bảy năm tôi làm gì, chơi gì Trang cũng bắt chước và đòi cho bằng được. Mười bảy năm Trang đảo tung cuộc sống của tôi lên, làm cho tôi không có ngày nào yên ổn. Cũng là mười bảy năm, tôi quen với sự có mặt của cô em gái bướng bỉnh nhưng dễ thương. Thế rồi đùng một cái, nó lớn, tôi lớn. Nó yêu, tôi không yêu. Kết quả là nó bỏ mặc ông anh này với bộ dạng của một kẻ vừa bị chôm mất món đồ yêu quý nhất, để tung tẩy bên một thằng xa lạ. Xa chứ, lạ chứ, Minh có sống cùng nhà, nằm cùng giường, ăn chung muỗng… với Trang như tôi đâu. Ông trời thật là bất công!
Những ngày sau đó, tôi tránh mặt Trang. Mà hình như con bé cũng chả thèm quan tâm xem ông anh này sống chết thế nào. Sáng, nó được Minh đón đi học. Chiều, Minh chở nó về tận nhà giao cho bố mẹ tôi. Mẹ vui vẻ khi thấy cô con gái cưng nữ tính hơn một chút. Bố cười xòa nói chuyện với thằng Minh cứ như… đúng rồi. Tóm lại, chẳng có ai trong căn nhà này còn biết tới sự tồn tại của tôi. Thật tội nghiệp cái thân mình quá! (Haizzz… từ lúc nào mình biết than thở thế này nhỉ?)

Trang: « 1,3,4,[5],6,7 »
Đến trang:
Bình luận
Cùng Chuyên mục
Bài viết đáng quan tâm