![]() | Tạm biệt dấu yêu – P217:44 / 15.11.2014 256 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.3 /10 |
- Chuyên đề:
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Vài giây nhìn lại gác trọ, nghe giai điệu trầm buồn và cả màu vàng của luống hoa cải trong hoàng hôn, mình ko đủ can đảm để ra ngắt 1 khóm hoa. Hạnh phúc con người chỉ thoảng qua như 1 cơn gió nhẹ nhàng. Niềm vui của 3 đứa chỉ còn trong giây lát: gác trọ, bờ ao, vườn chè xanh thân yêu, màu tím vàng của lục bình, sắc vàng trông mong của hoa cải… tất cả đã xa xôi, lùi vào trong kí ức.
Tươi gửi cho mình 1 tin nhắn, 1 thông điệp yêu thương cho 3 đứa:
“Đôi khi con người ta cần dừng lại, dừng lại để rồi bước đi nhanh hơn. Đôi khi con người ta cần buông tay, cần cho đi để rồi có nhiều hơn. Đôi khi con người ta cần phải khóc, khóc thật lớn để rồi cười nhiều hơn. Đôi khi con người ta cần 1 mình, 1 mình để biết có nhau là quan trọng như thế nào”.
Mình biết đã đến lúc xa nhau thực sự để tự lập cho cuộc đời. Nhất định 1 ngày nào đó chúng mình sẽ trở về với gác trọ yêu thương, với mảnh đất bình yên nắng gió trong tim mình và mọi người. Câu thơ vang lên bên tai chào tạm biệt kỉ niệm tuổi học trò êm đềm:
“Mưa rơi ướt sân trường
Bâng khuâng tà áo trắng
Cơn mưa chiều cuối cấp
Mưa ơi đừng ướt tập
Kẻo nhạt nhòa ước mơ”.
Thế là 3 đứa chúng mình chia tay nhau, chia tay gác trọ, chia tay hoàng hôn. Lặng lẽ gặp nhau và lặng lẽ xa nhau. Biết nhau 1 lần để nhớ nhau trọn đời. Đó là kết thúc của 1 lần gặp gỡ nhưng dư vị vẫn còn và sẽ là ngọn nguồn cho 1 tình bạn lớn hơn. Chỉ còn kí ức xanh tươi ngày nào ở lại với bức tường rêu phong, mãi mãi trong sâu thẳm trái tim 3 người.
Mùa thu lại về!
Buổi về hoàng hôn, cảnh vật càng trở nên đẹp hơn, thơ mộng hơn. Vẻ đẹp mang cái buồn man mác, vắng vẻ. Lá rụng đầy trên thềm nắng, xào xạc những chiếc lá khô cuốn theo làn gió heo may. Ko còn tiếng bước chân 3 người và tiếng chổi quét trên thảm lá khô trên con đường xào xạc sỏi đá mỗi khi chiều về. Nắng trở nên nhạt nhòa, chỉ còn lại tiếng ve sầu rào rạt, mang cái hồn xao xác chiều thu. Gác trọ vẫn nghiêng mình, lắng nghe và chờ đợi. Ko gian là sự ngưng đọng của cảnh vật, được vẽ bằng cái bóng hư vô của thời gian.
Tạm biệt dấu yêu – P2
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Phố nhỏ vắng thêm 1 người
Phố nhỏ đường mưa trơn lối về
Trăng sầu nhân thế đọng trên mi
Có ai ngồi đếm mùa nhung nhớ
Nỗi buồn đầy lại vơi
Mỗi mùa tiễn đưa 1 người”.
Vài giây nhìn lại gác trọ, nghe giai điệu trầm buồn và cả màu vàng của luống hoa cải trong hoàng hôn, mình ko đủ can đảm để ra ngắt 1 khóm hoa. Hạnh phúc con người chỉ thoảng qua như 1 cơn gió nhẹ nhàng. Niềm vui của 3 đứa chỉ còn trong giây lát: gác trọ, bờ ao, vườn chè xanh thân yêu, màu tím vàng của lục bình, sắc vàng trông mong của hoa cải… tất cả đã xa xôi, lùi vào trong kí ức.
Tươi gửi cho mình 1 tin nhắn, 1 thông điệp yêu thương cho 3 đứa:
“Đôi khi con người ta cần dừng lại, dừng lại để rồi bước đi nhanh hơn. Đôi khi con người ta cần buông tay, cần cho đi để rồi có nhiều hơn. Đôi khi con người ta cần phải khóc, khóc thật lớn để rồi cười nhiều hơn. Đôi khi con người ta cần 1 mình, 1 mình để biết có nhau là quan trọng như thế nào”.
Mình biết đã đến lúc xa nhau thực sự để tự lập cho cuộc đời. Nhất định 1 ngày nào đó chúng mình sẽ trở về với gác trọ yêu thương, với mảnh đất bình yên nắng gió trong tim mình và mọi người. Câu thơ vang lên bên tai chào tạm biệt kỉ niệm tuổi học trò êm đềm:
“Mưa rơi ướt sân trường
Bâng khuâng tà áo trắng
Cơn mưa chiều cuối cấp
Mưa ơi đừng ướt tập
Kẻo nhạt nhòa ước mơ”.
Thế là 3 đứa chúng mình chia tay nhau, chia tay gác trọ, chia tay hoàng hôn. Lặng lẽ gặp nhau và lặng lẽ xa nhau. Biết nhau 1 lần để nhớ nhau trọn đời. Đó là kết thúc của 1 lần gặp gỡ nhưng dư vị vẫn còn và sẽ là ngọn nguồn cho 1 tình bạn lớn hơn. Chỉ còn kí ức xanh tươi ngày nào ở lại với bức tường rêu phong, mãi mãi trong sâu thẳm trái tim 3 người.
Mùa thu lại về!
Buổi về hoàng hôn, cảnh vật càng trở nên đẹp hơn, thơ mộng hơn. Vẻ đẹp mang cái buồn man mác, vắng vẻ. Lá rụng đầy trên thềm nắng, xào xạc những chiếc lá khô cuốn theo làn gió heo may. Ko còn tiếng bước chân 3 người và tiếng chổi quét trên thảm lá khô trên con đường xào xạc sỏi đá mỗi khi chiều về. Nắng trở nên nhạt nhòa, chỉ còn lại tiếng ve sầu rào rạt, mang cái hồn xao xác chiều thu. Gác trọ vẫn nghiêng mình, lắng nghe và chờ đợi. Ko gian là sự ngưng đọng của cảnh vật, được vẽ bằng cái bóng hư vô của thời gian.
Từ khóa:Tạm biệt dấu yêu – P2, Truyện Ngắn, Tải game miễn phí, truyện hay, đọc ngay, Tạm biệt dấu yêu – P2
Bình luận
Cùng Chuyên mục
Vợ chồngVợ tôi hỏi : Trên TV có gì không anh ?
Tôi trả lời : Có rất nhiều bụi bậm, chắc tại em quên lau
Thế là hai vợ chồng cãi nhau
___________________________________________
Cuối...
Tình đầu dành hết cho em – Phần 3Khánh nhanh nhảo sửa soạn quần áo rất tươm tất, trông anh chàng bảnh trai lạ thường với chiếc áo sơ mi cách điệu xắn tay cực chất,...
Tình đầu dành hết cho em – Phần 2Một mùa thu dịu dàng nữa lại đến, mang theo những tia nắng ấm áp của buổi bình minh chiếu rọi xuống sân nhà. Ly bước ra ngoài với bộ...
Tình đầu dành hết cho em – Phần 1KHÁNH
Tôi bước vào ngôi trường cấp 3 với tâm trạng nhạt nhẽo, nhàn nhã. Dường như đối với tôi, cuộc sống từ trước đến giờ vẫn...
Bài viết đáng quan tâm