Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Wap hay Like ủng hộ GOOGLEPLAY.WAP.SH
+A Tăng cỡ chữ - AMặc định - -AGiảm cỡ chữ
Thu cạn

Thu cạn


15:55 / 15.11.2014
502 - Chia sẻ : Thu cạnThu cạn Thu cạn Thu cạn Thu cạn
9.3 /10
- Chuyên đề:

Thu cạn


- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:


Anh ôm cô vào lòng bằng tất cả những yêu thương, những nhớ mong dồn nén… Bàn tay anh vuốt nhẹ lên mái tóc thưa thớt, rồi lần nắm bàn tay đang lạnh ngắt…
Bệnh viện – em – máu – ngày không anh
Hành lang bệnh viện vắng vẻ, tối tăm với ánh đèn mờ. Thỉnh thoảng có vài cô y tá đi qua để thay phiên đổi cả trực. Không gian yên tĩnh đến rợn người. Không tiếng còi xe cứu thương, không tiếng la hét, rên rỉ của bệnh nhân, không tiếng khóc thương của gia đình và bè bạn… Ở cái nơi mà sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc, thì sự yên lặng hiếm có này có thể là một điềm báo chẳng lành…
Trời đã trở mình sang thu với gió heo may nhè nhẹ, với cái lạnh nhỏ giọt vương vất len lỏi theo từng góc phố. Đã không còn cái oi bức nồng nàn của nắng chiều mùa hạ, thời tiết điềm tĩnh hơn và chững lại nhiều hơn. Thảng hoặc Hà Nội ướt át với những cơn mưa buồn dai dẳng. Phố cổ trầm mình trong tĩnh lặng, uy nghiêm với màu rêu phong nhuốm thời gian dài đằng đẵng.
Ban công tầng 3.
Ánh trăng ảo mờ hắt lên một gương mặt nhợt nhạt, thiếu sức sống. Tấm áo trắng của bệnh nhân lại càng khiến vẻ xanh xao của cô gái hiện lên rõ nét hơn. Ly vòng tay tự ôm lấy mình vì thoáng run bởi gió lạnh. Chiếc áo cardigan mỏng không đủ để làm ấm cô. Ly đứng lặng ngắm nhìn cảnh vật xung quanh đang chìm trong bóng tối. Vạn vật tĩnh lặng, mờ ảo giữa nhập nhòe của bóng tối và ánh trăng. Rồi cô đưa mắt nhìn vào phòng bệnh. Mẹ cô đang gục đầu xuống giường, dáng ngồi mỏi mệt. Có lẽ bà đã đuối sức. Cô tự thấy mình như gánh nặng, của tất cả mọi người yêu quý cô.
Trời đổ mưa.
Ly bước khó nhọc để lên tầng thượng, một việc qúa sức với bệnh nhân ung thư đang ở giai đoạn cuối. Hành lang tối tăm, cô thở hắt.Nhưng ở trên kia có mưa, có cả một bầu trời rộng lớn… Cô thèm mưa, thèm được ở gần mưa, thèm cảm giác được đưa bàn tay ra hứng những giọt nước trong veo… thèm cảm giác yên bình không ngột ngạt bởi thuộc sát trùng, kim tiêm và hóa chất… Cô gắng sức bước lên…
Không vồn vã, không hấp tấp, giọt mưa mùa thu nhẹ nhàng lăn trên tóc, trên má, trên áo cô. Cô mặc cho mưa làm thân mình ướt sũng. Nước mưa mằn mặn. Có cái gì như nghẹn đắng. Thứ chất lỏng màu đỏ tươi lại chảy ra từ mũi. Nhói. Cô nhìn máu, nước mắt và mưa như hòa làm một trên tấm thân mình. Cảm giác cô độc và bất lực lại ùa về. Mọi thứ xa dần, xa dần rồi bỏ lại mình cô với hụt hẫng.

Trang: [1],2,3,4 »
Đến trang:
Bình luận
Cùng Chuyên mục
Bài viết đáng quan tâm