Polaroid
Wap hay Like ủng hộ GOOGLEPLAY.WAP.SH
+A Tăng cỡ chữ - AMặc định - -AGiảm cỡ chữ
Vợ ơi, anh biết lỗi rồi – chương 17

Vợ ơi, anh biết lỗi rồi – chương 17


00:56 / 15.11.2014
327 - Chia sẻ : Vợ ơi, anh biết lỗi rồi – chương 17Vợ ơi, anh biết lỗi rồi – chương 17 Vợ ơi, anh biết lỗi rồi – chương 17 Vợ ơi, anh biết lỗi rồi – chương 17 Vợ ơi, anh biết lỗi rồi – chương 17
9.6 /10
- Chuyên đề:

Vợ ơi, anh biết lỗi rồi – chương 17


- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:


Chương 17: Cô bé Thanh Mai.
Một tháng đã trôi qua, kể từ ngày nhỏ Thanh Mai ko còn là vật cản đường tôi nữa, cứ tưởng rằng như thế là đã ổn, nhưng mọi chuyện ko dễ dàng như tôi nghĩ. Theo “nghệ thuật cua gái Thành Đức” tôi đã phải bỏ bao nhiêu công sức và thời gian nhưng mọi chuyện chẳng đi đâu vào với đâu. Thanh Trúc cứ càng ngày càng xa tôi hơn, cô ấy luôn viện cớ để từ chối những cuộc gặp gỡ hay “hẹn hò trong mơ” của tôi. Tôi đến nhà cô ấy chơi, cô ấy vẫn cười nhưng rồi chỉ tiếp tôi đc dăm ba phút là y như rằng “công ty có việc gấp”. Tôi ko hiểu lý do tại sao mà cô ấy lại đối xử lạnh nhạt dần với tôi như vậy. Tôi đâu có làm gì sai với cô ấy hay… mà ko, nhỏ Thanh Mai thì chắc ko dính dáng gì tới chuyện này rồi. Nó vẫn luôn biết ơn vì sự giúp đỡ của tôi, hơn nữa chính nó còn hùng hồn tuyên bố sẽ ko làm kì đà cản mũi tôi nữa mà. Vậy thì vì sao chứ?
Tâm trạng buồn khiến tôi rẽ vào “Khoảng Lặng” lúc nào ko hay. Đây là nơi tốt nhất tôi cần mỗi khi buồn. Tôi bứơc vào ngồi chỗ quen thuộc của con bé và giờ cũng là của tôi. Mà cũng đã gần tháng nay tôi ko gặp con nhỏ. Ko phải nghe cái giọng lanh lảnh của nó, ko phải chịu những trò quỷ của nó, và cũng chẳng còn phải cãi nhau với nó nữa. Mà dạo này nó bận gì mà chẳng mấy gặp nó ở đây như mọi khi. Ừ, có lẽ tôi ko còn thấy ghét con nhỏ như ngày trc và hình như cũng thấy nhớ nó.
Cảnh thiên nhiên ngoài kia êm đềm thật, có cái gì cứ khiến tôi liên tưởng tới Thanh Mai. Đúng rồi cái vẻ tự nhiên tràn đầy sức sống, cái gì đó hoang dại chẳng chút kiêu kì. Tôi… tôi thấy nhớ con nhỏ. Tôi đang buồn, ước gì ngay bây giờ tôi gặp đc con nhỏ nhỉ, tôi sẽ bớt buồn hơn và tôi có thể hỏi đc đôi chút chuyện gì về Thanh Trúc cũng nên. Nhưng nếu đc gặp tôi sẽ hỏi nó cái gì? Nó đã nói là ko làm kì đà cản mũi nữa nhưng muốn cưa đổ đc chị nó thì tôi phải tự lực cánh sinh, nó ko can thiệp.
- Hù! – Tim tôi như bắn ra khỏi ***g ngực, cốc nâu đá trên tay tôi loạng choạng và sóng sánh hết cả ra ngoài, đổ cả lên quần áo tôi! – Ôí chết! Cháu… cháu xin lỗi! – Con nhỏ hốt hoảng, vớ cái khăn giấy trên khay lau tới tấp quần áo tôi.
- Thôi… thôi để chú tự làm! – Thực ra là đang có bao nhiêu con mắt trong quán nhìn chúng tôi. Nó đưa khăn giấy cho tôi tự lau rồi kéo ghế ngồi xuống. Mặt mày nó phụng phịu:

Trang: [1],2,3 »
Đến trang:
Bình luận
Cùng Chuyên mục
Bài viết đáng quan tâm