![]() | Chỉ là đau khổ vì yêu anh – Phần cuối23:29 / 16.11.2014 402 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.2 /10 |
Chỉ là đau khổ vì yêu anh – Phần cuối
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
- Em nghĩ nhìn em thế này thì tôi có thể bỏ mặc em được à?
- Em như thế nào thì có liên quan gì đến thầy? Chẳng phải thầy luôn chưa từng quan tâm đến em sao? Chẳng phải thầy thấy em thú vị nên chỉ muốn trêu đùa em một chút sao? Thầy đến đây làm gì? Thầy về đi, em xin thầy đừng làm em thêm mệt mỏi nữa!
- Nếu tôi nói mình không hề trêu đùa em thì sao? Nếu tôi nói tôi thích em thì em có tin không? Nếu tôi nói mình e ngại thừa nhận tình cảm này bởi vì vị trí thầy trò, nhưng giờ thì tôi không câu nệ bất cứ điều gì nữa rồi, thì em có cần tôi không?
- Thầy buông tay em ra!
Nhưng dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi cái ôm đầy sức mạnh của Lưu Đông, một cái hôn đè xuống môi Lam khi cô còn đang trong cơn hoảng loạn. Môi anh ươn ướt, còn mang theo hơi lành lạnh, nụ hôn cuồng nhiệt khiến người ta ngừng thở. Ban đầu Lam còn chống trả, nhưng rồi cũng vô thức đáp lại với anh.
Dần dần thấy đầu lưỡi ngọt dịu, rồi lại thành vị tanh của máu, cho đến khi dừng lại thì môi dưới của Lưu Đông đã có một vệt máu dài. Là Lam cắn, nhưng anh không hề kêu đau, chỉ cau mày một chút rồi lại lấy ngón cái chạm vào khóe môi cũng đang sưng đỏ của Lam.
Lưu Đông nhẹ nhàng ôm Lam vào lòng, khẽ vuốt mái tóc cô, rồi vỗ nhẹ lên lưng.
- Không sao đâu, em chẳng có lỗi gì cả, người chết cũng đã chết rồi, dù đau lòng nhưng hãy cố vượt qua. Còn có anh ở bên cạnh em.
Lam nhắm mắt thở nhẹ, những lời đồn ác ý về cô cô đều biết, thậm chí là những ánh mắt thù ghét, miệt thị, những lời mỉa mai ngay trước mặt khiến cô dần hồ nghi. Liệu có phải mình chính là nguyên nhân gây ra cái chết của Karasami không.
Quân được trả về sau một ngày lấy lời khai, khuôn mặt cậu phờ phạc, hốc hác đến nỗi chính cô còn không nhận ra. Dưới cằm còn có một lớp râu mờ mờ còn hốc mắt thì đỏ hoe, nhìn thấy Lam cậu vẫn cười, nhưng nụ cười phóng khoáng ngày xưa đã biến mất, thay vào đó là nụ cười của một người đã từng trải, đã phải chịu đựng những nỗi đau đớn và mất mát.
Đương nhiên, tất cả những tin đồn chỉ nhắm một phần vào Lam, nhưng phần lớn vẫn chĩa thẳng vào Quân. Bỏ mặc mọi lời sỉ nhục và chửi rủa, Quân vẫn lên lớp, vẫn đều đặn nộp báo cáo cho những đề án mà cậu tham gia. Mọi thứ tưởng như không có gì thay đổi, nhưng cậu thì trầm lắng hơn rất nhiều.