![]() | Chờ đợi yêu thương21:03 / 15.11.2014 489 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.9 /10 |
Chờ đợi yêu thương
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
- Em là nhân viên mới à?
- Dạ?
- Nhân viên cũ đều quen anh, và họ không hỏi anh những câu như thế này.
Chàng trai nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, bất giác mỉm cười lạ lẫm. Cô gái nhỏ đã mất tự tin lại thêm mất bình tĩnh, câu trả lời không đầu không cuối.
- Dạ… à không… nhưng sao anh nói thế?
Chàng trai không mỉm cười, đứng lên, kéo chiếc ghế đối diện mình ra xa bàn một chút, nhìn cô gái rồi dắt tay
cô ra hiệu cho cô ngồi xuống cái ghế đó.
- Quán vắng, em ngồi đây nói chuyện với anh một chút nhé!
Cô gái chưa kịp gật đầu, trời bỗng đổ mưa. Mưa như trút nước, cả sấm và chớp nhập nhoạng rạch trên nền trời đen sẫm. Cô gái hớt hải, chạy ra ngoài cửa kính, kéo nhanh tấm bạt che hiên, tay cô cố gắng tập trung, mắt cô cố gắng để nhìn ngó cảnh vật, nhưng tim cô đã nhảy nhót bất thình lình.
Bên trong, chàng trai thắp nến trên cái bàn cạnh cửa sổ, đi về phía quầy phục vụ, lấy ra trong hộc tủ một cái đĩa nhạc to, đặt vào cái máy nhạc cổ điển đặt trên kệ tủ, những âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong cơn mưa ngày một thêm tầm tã. Chàng trai với tay tắt điện, trong không gian quán như chỉ còn có hai người, chìm trong âm nhạc, tiếng mưa, và tiếng đập của những nhịp tim non nớt khẽ rung.
Tối mưa ấy, cô quen anh, cô ngỡ ngàng và bối rối nhận ra anh là chủ quán mà cô đang làm thêm. Hôm nay, tròn một năm ngày mất của chị ấy – người yêu đầu của anh – tình yêu thần thánh – người chị đã tuyển cô vào làm thêm mặc dù cô nói rằng cô không hề có kinh nghiệm.
- Cô ấy đã chọn em, khăng khăng muốn chọn em. Em có biết vì sao không?
Anh nhìn ra màn mưa loang loáng bạc, những giọt nhỏ đều trên vuông cửa kính.
- Em không biết.
- Vì cô ấy nói rằng, em sẽ là thiên thần thay cô ấy.
Cô thoáng ngạc nhiên, hơi thấy rùng mình, phần vì hơi lạnh từ nền đất ẩm ướt ngoài trời mưa kia lan tỏa vào, phần vì ánh nhìn của anh như trở nên tối sẫm – một mảng màu khó hiểu. Cô đặt tay vào nhau, nắm chặt những ngón tay của mình, ngoài việc nhìn đối diện vào anh thì không biết làm gì hơn.
- Anh đã không tin. Thực chất là không muốn tin. Anh không tin có người con gái nào đó sẽ giống như cô ấy.
Và rồi anh chàng ngồi kể chuyện về tình đầu của anh, cô ngồi yên lặng lắng nghe. Không hiểu sao trong những phút giây ấy, có sự liên kết và đồng điệu tâm hồn giữa hai người xa lạ. Cô bất giác thinh lặng, anh bất giác lặng thinh. Một cơn gió thổi qua, những ngọn nến sắp tàn tắt vụt, tiệm café bánh ngọt chìm trong bóng tối.