![]() | Chờ đợi yêu thương21:03 / 15.11.2014 487 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.3 /10 |
Chờ đợi yêu thương
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
- Sao anh đoán thế?
Thiên Vi hững hờ.
- Cảm giác thôi. Cũng giống như lúc này, anh cảm giác em thích anh ấy, Vi Vi ạ.
- Em là Thiên Vi, không phải Vi Vi.
- Nhưng em thích anh ấy, đúng không?
- …
- Vi Vi, đừng xị mặt ra, nhìn mặt em là đã biết câu trả lời rồi.
Kính Cận bông đùa, Thiên Vi hơi nhau mày, cáu kỉnh.
- Đã bảo em không phải là Vi Vi, em là Thiên Vi!
- Ừ. Anh xin lỗi. Nhưng anh thích gọi em là Vi Vi cơ.
Kính Cận bướng bỉnh, Thiên Vi phì cười. Cô bé đuổi anh chàng chạy vòng quanh tiệm, khi nắng buông màu mỡ gà óng ánh dát lên những ô cửa kính, trên dòng người lác đác những vị khách quen chân bước vào quán. Ở góc khuất, phía cuối con đường, người con trai đứng nhìn và mỉm cười.
- Vì anh sợ nếu gần em, anh sẽ yêu em mất!
Mùa cũ, quán cũ… Và những cô đơn…
Thiên Vi lang thang dọc con đường dài, dưới ánh nắng hắt của màu hoàng hôn những mùa mưa. Cô khẽ lầm bầm, lầm bầm một giai điệu của bài hát không tên. Cô nhớ anh da diết, nhớ hun hút ánh mắt cười, và cô nhớ cả những ngày mưa đầu tiên ấy. Nhưng nếu có thể gọi anh trở về, có thể đi tìm, có thể gặp mặt. Dù chỉ một lần…
- Em đi đâu thế, Vi Vi?
Kính Cận gọi. Giọng anh lo lắng.
- Em đi tìm Đầu Đinh. Đầu Đinh đi đâu mất rồi.
Cô mếu máo, giọng cô như con mèo bị hắt nước, tự nhiên cô không kìm chế được cảm xúc của mình, muốn khóc òa lên. Kính Cận chắc chắn không biết Đầu Đinh là ai. Nếu biết, anh sẽ không để Thiên Vi chạy đi nhanh như cắt, sẽ không để Thiên Vi cuống quýt tìm người lạ hoắc lạ huơ như thế.
- Đầu Đinh? Là ai thế?
- Anh không biết đâu…
Thiên Vi phụng phịu, rồi cô cứ dắt bộ cái xe đạp trắng, đi dọc con đường dài, tai nghe điện thoại và giọng nói như trẻ con hờn dỗi.
- Em tìm ở đâu được đây?
Đầu bên kia im lặng. Kính Cận không nói gì, anh chỉ thở dài, rất khẽ. Anh biết con tim của Vi Vi đang nổi sóng, không bỗng dưng mà một người có thể quay trở lại , khiến tim cô gái ấy trở nên yếu đuối như vậy. Kính
Cận mỉm cười, chợt nảy ra một ý nghĩ.
- Em đang ở đâu đấy?
- Trên đường ạ?
- Đường nào?
- …
Kính Cẩn chạy nhanh ra cửa, chui tọt vào một tiệm cắt tóc.
- Anh ơi, đầu đinh nhé!
Anh chàng nháy mắt với chủ tiệm cắt tóc, khi trời xẩm t