![]() | Chờ một tia nắng23:16 / 16.11.2014 474 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.3 /10 |
Chờ một tia nắng
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Người ấy… cứ ngỡ sẽ không bao giờ trở lại.
… Đã quay về, nhưng lại chẳng còn bên tôi.
Một ngày xinh đẹp…
… bầu trời màu xanh lam tươi sáng với những tia nắng rực rỡ và những làn gió lướt qua nhẹ nhàng trên tóc.
Linh Như đứng ở ngoài cửa ra vào bên trong sân bay, cô không vào bên trong mà đứng ở bên ngoài cùng nụ cười nhẹ như ánh nắng ban mai hiếm hoi. Từng dòng người đông đúc ngược xuôi, trên khuôn mặt của họ biểu hiện những cảm xúc hoàn toàn khác nhau.
Phía trong đó, có chia li, có hội ngộ còn cô… cô đứng bên ngoài để chờ đợi một tia nắng.
Tâm trạng hơi bồn chồn. Người bạn đã từng thân thiết với cô bốn năm trước sắp quay lại nơi này… một người đặc biệt. Cứ tưởng rằng cậu ấy đã lãng quên mất cô ở một góc nào đó trong kí ức.
Cứ tưởng rằng sẽ không bao giờ quay về…
Từ xa, Linh Như nhìn thấy một hình bóng đã từng rất quen thuộc. Áo sơ mi trắng cùng với quần tây màu đen, một tay kéo chiếc vali màu đen nhỏ, một tay cho vào trong túi quần, vẫn dáng đi kiêu ngạo, phóng khoáng như thế. Thời gian khiến Quân trưởng thành hơn chứ chẳng thể làm cậu ấy thay đổi.
Nụ cười đó, vẫn ấm áp như vậy. Ánh mắt Linh Như đầy tia cười, nét vui vẻ hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt xinh đẹp.
Cô nhớ Quân, nhớ đến sắp phát điên luôn rồi.
Quân dừng lại nhìn Linh Như, cô ấy mặc chiếc đầm màu xám, mái tóc đen tỉa ngắn ôm lấy khuôn mặt dễ thương, không thay đổi một chút nào so với lúc anh đi.
“Jack, sao anh không chờ em.” Môt cô gái từ phía sau chạy lên quàng vào tay trái cậu ấy, dù xa nhưng Linh Như vẫn nghe thấy thứ tiếng Việt lơ lớ, giọng điệu thật thân thiết.
Cô vẫn nhìn Quân, nhưng ánh mắt cậu ấy đã chuyển đến bên người con gái đang đứng bên cạnh, ánh mắt rất dịu dàng. Trong tim như có thứ gì đó vỡ ra, đôi mắt nâu trong suốt của cô thoáng thảng thốt nhưng nhanh chóng lấy lại nét bình lặng quen thuộc. Nụ cười vẫn ẩn trên môi, có cũng như không, không để bất cứ ai đoán ra được tâm trạng.
Quân nắm lấy tay cô gái ấy và đến gần chỗ Linh Như. Khoảng cách giữa cả hai gần đến mức chỉ cần cô nâng cánh tay lên là có thể chạm vào khuôn mặt thân quen ấy, thế nhưng càng gần thì dường như lại rất xa.
“Tớ về rồi.” Quân nhẹ nhàng ôm lấy cô, vòng tay của cậu ấy giờ đây rất rộng.
“Ừ, cậu đã về.” Cô cũng vòng tay qua ôm cậu ấy, nét cười trên khuôn mặt vẫn không hề tắt đi. Ánh nhìn của Linh Như nhanh chóng lướt qua chỗ cô gái đó đang đứng. Rất xinh đẹp, vẻ đẹp lai giữa phương Đông và phương Tây. Cô ấy không cười, cũng không khó chịu nhưng đôi mắt xinh đẹp đó mịt mờ giống như cô… trước đây. Linh Như của bốn năm trước và ngay lúc này.