![]() | Chưa đủ đâu tình yêu23:04 / 16.11.2014 618 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.6 /10 |
Chưa đủ đâu tình yêu
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
- Nhưng mà N đâu cần món trang sức nào, học giỏi là trang sức của N rồi. Minh sẵn sàng đổi nhiều thứ để có chút trang sức đó mà không được.
Hầu như Phương Minh không mang gì trong cặp khi đến lớp, ngoài chiếc ví trang điểm xinh xinh và xấp thư tình ướt rượt cùng cái đầu xinh xắn lơ mơ trên mây. Một lần, không chút xót thương, Thầy bắt phạt Phương Minh đứng suốt giờ học vì trả bài không thuộc. Thầy cười khẩy, nhấm nhẵng:
- Em hãy nói một câu gì, bất cứ câu gì để chứng mình em có chút xíu não ở bên trong cái vỏ xinh đẹp kia. Mặc dù tôi dám chắc rằng điều này quá sức của em.
Thầy giằng vội tờ giấy nhắc bài em chuyền dưới gầm bàn cho Phương Minh, cao giọng:
- Tính nhẹ dạ, hay mũi lòng là thói xấu tệ nhất mà lại dể được tha thứ nhất của đàn bà! Em đừng tập nhiễm thói xấu đó quá sớm!
Sau hai giờ liền đứng phạt, Phương Minh nhào vào người em xâu xé:
- Lão ấy là con quái vật, còn tệ hơn Chằng tinh! Ngoài mày ra chẳng ai yêu nổi lão mà lão cũng chẳng yêu nồi ai!
Lần đầu tiên từ “yêu Thầy” đập vào đầu em choáng váng. Và rồi cảm giác đó còn trở đi trở lại nhiều lần sau này.
Trưng Vương khung cửa mùa Thu.
Mùa Xuân năm sau, Thầy đưa em vào trường Trưng Vương học tập trung lớp chuyên Văn. Chỉ còn hai tháng để chuẩn bị cho kỳ thi văn toàn quốc.
Đứng trước cổng trường sừng sững cổ kính ngói đỏ, quét vôi màu vàng sậm và hai hàng me vút cao , tàng lá giao vào nhau xanh rì trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, em buồn thĩu như con cừu lạc bầy. Trước khi quay đi, Thầy ngoảnh lại nhìn em, đôi mắt sóng sánh ấm như lửa:
- Ráng học ngoan, tôi sẽ viết thư cho em.
Vậy là sau mổi buối sáng học tập trung trên lóp, buổi trưa xuôi đường Nguyễn Bỉnh Khiêm về trường Hoa Lư ăn cơm theo tiêu chuẩn học sinh giỏi văn cấp Thành phố, rồi qua trường Võ Trường Toản chui vào Sở thú ngắm hoa lá, thời gian còn lại em đứng thẫn thờ dưới vòm cửa hình nguyệt ngong ngóng thư của Thầy. Sau này ký ức về trường Trưng Vương ngoài hai hàng me lá giao nhau ra, chỉ còn lại mổi khung cửa hình vòm nơi em rưng rưng đứng nhớ Thầy. Khung cửa sổ trường Trưng Vương lúc nào cũng trầm mặc rưng rưng mùa Thu, dù trời đang trong xanh sang Xuân rực rỡ.