Snack's 1967
Wap hay Like ủng hộ GOOGLEPLAY.WAP.SH
+A Tăng cỡ chữ - AMặc định - -AGiảm cỡ chữ
Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu?

Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu?


11:16 / 16.11.2014
851 - Chia sẻ : Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu?Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu? Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu? Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu? Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu?
9.9 /10
- Chuyên đề:

Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu?


- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:


Nhưng, cô ấy luôn cô đơn, kể cả có tôi, cô ấy vẫn luôn cảm thấy cô đơn.
Sau ngày hôm đó, Phương vẫn lên lớp như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ có điều, những lời bàn tán không hề kiêng dè, luôn cố ý nói trước mặt vô ấy. Tôi biết mình không thể làm gì cho cô ấy, chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh.
Cho đến khi giữa tôi và cô ấy xuất hiện một người khác. Là Tùng – cậu bạn cùng lớp với  tôi. Một cậu con trai với vẻ ngoài dịu dàng, luôn quan tâm tới người khác. Và ngay cả với thành phần bị xã hội kỳ thị như chúng tôi. Dần dần, chúng tôi cũng là bạn, nhưng tôi biết, người cậu ấy quan tâm thật sự, là Phương. Còn tôi, luôn quan tâm cậu ấy một cách ngoài sức tưởng tượng, cho đến khi tôi phát hiện, mình đã thích cậu ấy từ khi nào.
- Phương, cậu thấy Tùng thế nào?
- Thế nào là thế nào?
- Nghĩa là, cậu có … thích Tùng không?
Phương tròn mắt ngạc nhiên, sau đó cô ấy quay đầu cười lớn.
- Cái con bé này, cậu thích cậu ấy à?
- Ừ – Tôi gật đầu thành thật – Thế nên mới hỏi cậu có thích không đấy! Chúng ta, tớ và cậu không thể… thích cùng một người.
- Đương nhiên! Cậu yên tâm đi, tớ không thích cậu ấy!
Tôi thở phào, ít nhất tôi vẫn còn cơ hội, ít nhất tôi vẫn có thể thích Tùng, bởi vì Phương không hề để ý đến cậu ấy.
Tuy nhiên, tôi đã nhầm, kể cả Phương không thích Tùng thì tôi vẫn sẽ vĩnh viễn không có cơ hội. Tình cảm của chúng tôi chỉ là những mũi tên một chiều.
Tôi bắt đầu ghen tị với những hành động săn sóc đặc biệt của Tùng dành cho Phương, tôi cũng bắt đầu cảm thấy sự ích kỷ vươn mình lớn lên. Để rồi tôi oán trách, tôi đổ lỗi, bởi vì cái tôi ao ước, Phương lại có được dễ dàng, trong khi cô ấy không hề cần nó một chút nào.
Suy cho cùng, sự sai lầm luôn xuất phát thật kín đáo, để rồi chờ đợi một thời điểm mới dần bùng nổ.
- Tùng thích cậu như thế, cậu cứ chấp nhận đi, còn kiêu ngạo gì nữa?
- Tớ không thích cậu ấy, là cậu thích mà!
- Nhưng người cậu ấy thích là cậu!
- Tớ chẳng có cảm giác gì, cậu thích thì cứ cố gắng mà giành lấy cậu ấy đi! Trách cứ tớ thì được gì? Lại còn bảo tớ kiêu ngạo? Chẳng phải cậu đã nói với tớ trước rồi sao? Không cùng thích một người!
Sự vô lý của tôi bắt đầu lớn dần. Chúng tôi cãi vã ngày một nhiều hơn, chỉ vì một cậu con trai. Cho đến khi Phương không thể chịu nổi, cậu ấy bỏ mặc tôi trong cái mớ hỗn độn tôi nhốt xung quanh mình.

Trang: « 1,3,4,[5],6
Đến trang:
Bình luận
Cùng Chuyên mục
Bài viết đáng quan tâm