XtGem Forum catalog
Wap hay Like ủng hộ GOOGLEPLAY.WAP.SH
+A Tăng cỡ chữ - AMặc định - -AGiảm cỡ chữ
Đi qua những ngày mây xám

Đi qua những ngày mây xám


23:19 / 16.11.2014
411 - Chia sẻ : Đi qua những ngày mây xámĐi qua những ngày mây xám Đi qua những ngày mây xám Đi qua những ngày mây xám Đi qua những ngày mây xám
9.1 /10
- Chuyên đề:

Đi qua những ngày mây xám


- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:


Lần đó, Hà An đã khóc sướt mướt, lần đầu tiên trong đời, lần đầu tiên trong mười năm đầu đời của mình, Hà An cảm thấy lòng mình trống trãi và lạc lỏng như vậy. Cô cảm thấy cái cây to luôn cho cô bóng mát đã bị một ai đó đốn ngã, cô thấy bước chân mình lạc bước trên con đường đời, cô muốn có ai đó khuyên nhủ cô, cô muốn có ai đó dẫn dắt cô đi đúng đường, nhưng bây giờ làm gì còn ai nữa cơ chứ. Mẹ ư, là người chỉ cho cô những hiềm khích về ba, những cơn mưa dầm của mẹ chỉ làm lòng cô rối thêm chứ không hề tháo bớt đi một mối rối nào trong lòng cô cả. Ba ư, từ nhỏ đến giờ có bao giờ cô nói chuyện với ba đâu chứ, có bao giờ một lần cô ngồi lại để nói cho ba nghe những gì mình nghĩ đâu chứ. Hai chị gái ư, đó là người mà từ nhỏ cô đã cảm thấy mình chỉ là người dư thừa, cô buồn, cô vui, cô cảm thấy ra sao hai người chị của cô cũng chẳng quan tâm. Lúc nào cũng vậy, hai người chị của cô chỉ cho cô là con nít không có buồn phiền không có lo lắng. Chỉ có họ mới có tâm sự mà thôi chứ cô là một đóa hoa vô ưu thì làm gì có buồn phiền chứ. Như vậy cô biết nói chuyện với ai bây giờ, bà mất, quanh cô không có lấy một người đáng tin để giải bày tâm sự, cô phải làm sao đây chứ?
Thế rồi từ đó, chính vì buồn, vì đau lòng nên cô quyết định khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn. cô tự nhủ với bản thân rằng mình không được khóc vì cô cho rằng nước mắt là thứ thể hiện cô là một con người yếu đuối. Cô tự nhủ cô phải vững vàng lại bước chân của mình, tự trong tìm thức cô vẫn tin ở một nơi nào đó, bà vẫn dỗi theo cô, nên cô không cho phép mình gục ngã, không cho phép mình khóc, không cho phép mình yếu đuối giữa cuộc đời này. Chính vì vậy cô trở nên vô cảm hơn với cuộc sống của mình, không một ai làm cho cô cười thật sự cũng chẳng một ai có khả năng làm cô rơi nước mắt. Người nhà, nhất là mẹ cô luôn nói cô bị trầm cảm, nhưng chính vì ai mà cô như vậy chứ, chính vì ai mà cô trở nên như ngày hôm nay khó tính, ít nói, khó gần như thế này. Đó là lỗi tại ai?

Trang: « 1,2,[3],4
Đến trang:
Bình luận
Cùng Chuyên mục
Bài viết đáng quan tâm