![]() | Duyên phận (Kỳ 3)17:39 / 15.11.2014 316 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.2 /10 |
Duyên phận (Kỳ 3)
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Cô mỉm cười với cô y tá, rồi vội lao xuống giường, chạy ra ngoài và nói với ba mẹ của mình.
-Con là con của bố mẹ, là học sinh lớp 10 trường T, Ngô Nhật Lam.
Họ nghe tới đây thôi thì đã rất đỗi vui mừng. Họ ôm cô vào lòng. Mắt mẹ cô ngấn nước, khóc ướt đẫm cả vai áo cô. Còn cha thì vẫn trầm tĩnh, nhưng không giấu nổi niềm hạnh phúc. Sau khi đã chắc chắn rằng cô đã hoàn toàn bình phục, cha mẹ dẫn cô về nhà. Tối đó, Nhật Lam không ngủ mà suy nghĩ rất nhiều.
- Nhật Lam:
Kể từ bây giờ, tôi sẽ phải viết tiếp câu chuyện của mình, tiếp tục là một học sinh chuẩn bị lên lớp 11 trường T, và có hứa hôn với một anh chàng họ Dương.
Vậy còn Gia An thì sao, tôi có được gặp lại anh không? Đối với tôi, những chuỗi ngày sống ở căn nhà ấy mang giá trị kỉ niệm rất lớn. Từ khi mất trí, Gia An là cái tên đầu tiên tôi được nghe, Nhật Nhi cũng là tên do anh đặt cho tôi. Tôi đã xem anh và dì Linh là người thân của mình. Nhưng đã có bao giờ anh xem tôi là người thân? Hay có khi anh còn vui mừng vì đã đuổi được tôi đi? – Nghĩ đến đây lòng cô đau như cắt.
- Cùng lúc đấy – Gia An:
Đã 2 ngày kể từ khi Nhật Nhi mất tăm, tôi thật sự không làm được gì cả. Dì Linh cũng thế, tôi thấy dì cứ loay hoay như người mất hồn. Nhìn chữ viết của Nhật Nhi trong quyển vở của tôi, lòng tôi nhói đau. Tôi luôn tự trách mình, tại sao tôi không bày tỏ với Nhật Nhi nỗi lòng của mình, để bây giờ cô ấy đi mất, có khi nào tôi sẽ không gặp lại em nữa không? Trong cuộc đời bình lặng, cô đơn của tôi, đột nhiên em xuất hiện, làm bạn với tôi, chiếu sáng tâm hồn tôi, rồi em biến đi mất, không nhắn gửi, không từ biệt, cũng nhanh chóng và bất ngờ như lúc em xuất hiện. Cũng tại tôi, tôi đã quá tự tin vào bản thân nên đã không giữ em lại, để giờ em không còn ở bên tôi, tôi lại hối hận…
Tôi vẫn còn nhớ như in ngày đó, em như một thiên thần bị nhà trời đày đọa, rớt xuống trước nhà tôi, cùng tôi trải qua nhiều cung bậc, rồi đến khi hết hạn bị đày, em lại được chắp cánh, bay về nơi em thuộc về…
Có lẽ, nơi đó không hề có tôi…
Chiều mưa, dưới hai mái nhà khác nhau, có hai kẻ ngốc đang tự trách bản thân mình.
Ba ngày trôi qua, ngày mà Nhật Lam không mong nhất