![]() | Em cứ lạc vào đám đông22:51 / 16.11.2014 258 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.0 /10 |
Em cứ lạc vào đám đông
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Đã bao lần Thương gợi ý tôi chuyện cưới xin cuả hai đứa mà tôi cứ lần lữa mãi.Không phải tôi không muốn cưới,người con trai nào chẳng muốn sống và đem cho người mình yêu một danh phận đàng hoàng.Nhưng quả thật,việc lập gia đình lúc này đối với tôi thật khó,khó như ngày xưa thi sĩ Hoàng Cầm đi tìm lá diêu bông vậy.
Thương học sau tôi ba khóa,ngày em mới chân ướt chân ráo vào trường tôi đã là một anh phó bí thư đoàn năng nổ.Em lúc đó thật dễ thương,mái tóc cắt ngắn ôm lấy khuôn mặt tròn bầu bĩnh,cái mũi hênh hếch luôn nhăn lại mỗi khi tôi trêu đùa.Tôi để ý em từ bận đi làm từ thiện cho hội người mù dưới phố,lúc đó em mới vào làm hội viên ít lâu,sau khi chị Thu ra trường thì em đã xung phong nhận làm thủ quỹ.Phải nói là em chi tiêu,quản lí rất chặt chẽ,em có một quyển sổ nhỏ xinh mà trong đó việc đóng góp,chi ra hay dùng vào việc gì đều được em ghi cẩn thận.Thế mà tối hôm đó trước khi đi,tôi thấy mặt em biến sắc,lộ vẻ lúng túng thấy rõ.Thầy Định thông báo khoảng 6 giờ tối sẽ xuất phát,tôi cảm giác lúc này em đã lo âu thực sự.Theo em ra sau hội trường,tôi thấy em ngồi khóc.Tôi từ lâu rất sợ con gái rơi nước mắt,nỗi lo tiền bạc,thi qua học phần cũng không khiến tôi bối rối được nhưng hễ thấy người con gái nào rơi nước mắt tôi đều thấy mình đều có lỗi dẫu cho mọi việc như thế nào
-Em…khóc à-tôi phá vỡ không gian dường như chỉ có tiếng khóc của em và tiếng loa máy đang rè rè chạy.
Em ngước mắt nhìn tôi,một đôi mắt thật buồn,lớp phấn hồng bị nước mắt làm cho nhòe đi trông thật ngộ.Dường như con gái khi khóc thầm đều đẹp,bởi khi đó là cảm xúc thật của họ.Tôi ngồi xuống bên cạnh em,vân vê chai nước cho tan đi cảm giác thừa thải và ngượng nghịu của bản thân.
Em làm mất số tiền của hội,lúc đó thì đấy là một số tiền lớn.Em đã định thú nhận trước mọi người nhưng trông từng gương mặt háo hức kia,em không làm được,xoay xở số tiền đó thì lại càng khó,em không có thời gian và cả tiền bạc để bù vào số quỹ mất đi ấy.Tôi chỉ nhớ lúc ấy tôi ngồi im lặng,rồi tôi hứa sẽ cho em mượn tiền bù vào số quỹ đã mất ấy.
Đó là khoảng lương gia sư tôi nhận được trong tháng,không có nó chắc chắn tôi sẽ khó khăn trăm bề,nhưng nhìn em khóc ngoan như một chú mèo,tôi không cầm lòng được,tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất là làm sao cho khuôn mặt tròn với chiếc mũi ngộ ngộ kia cười trở lại.