![]() | Em cứ lạc vào đám đông22:51 / 16.11.2014 257 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.6 /10 |
Em cứ lạc vào đám đông
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Sau bận đó,em và tôi thân nhau hơn.Hơn em bốn tuổi nhưng dường như tôi và em không có sự cách biệt.Em chín chắn và già dặn trong cách nghĩ.Để rồi tình yêu trong chúng tôi lớn lên mà không cần một lời tỏ tình nào,cả tôi và em đều hiểu nửa kia đã có một phần quan trọng trong trái tim mình như thế nào.
Ai đó từng bảo tình yêu sinh viên là tình yêu đẹp nhất,ở đó không có chỗ cho sự tính toán thiệt hơn, chỉ có những dòng cảm xúc và tình cảm dành cho nhau mà thôi.Tôi với em đã có bao kỉ niệm đẹp,đó là những đêm bán hoa mời chào muốn rã họng,một cốc nước rót vội cho nhau lúc nghỉ ngơi và phì cười khi ai cũng thấm mệt.Có lúc tôi hết tiền,lương gia sư chưa nhận được,tôi đưa em đi ăn mì Quảng kí nợ mà vẫn thấy vui,hay có những ngày hai đứa thuê chiếc xe đạp đôi đạp vòng vòng qua mấy cây cầu trong thành phố.Em bảo em chưa thấy cầu sông Hàn quay buổi khuya bao giờ,để rồi đêm đó tôi với em đã năn nỉ chú bảo vệ cho lên chiếc cầu xoay kia xem nó như thế nào.Chiếc cầu xoay trong sự háo hức,háo hức hệt như vòng xoay tình yêu của tôi và em vậy.Bữa đó tôi cũng phải cõng em về,em ngủ trên vai tôi như một viên kẹo ngọt.Tôi có cảm tưởng như hai chúng tôi đang đóng phim Hàn Quốc,nhưng tôi và em đâu có kẻ thứ ba,cũng đâu có bị ung thư tủy.
Việc làm đồ án và làm thêm của tôi ngốn hết quỹ thời gian tôi dành cho em,giữa chúng tôi bắt đầu có những con sóng.Tôi chỉ kịp nhắn cho em những tin nhắn vô thưởng vô phạt rồi thôi.Có bận em giận tôi mấy tuần,tôi cũng chẳng buồn xin lỗi vì lúc đó mọi thứ đang rối tung hết cả lên.Tôi tưởng như hai chúng tôi không vượt qua được.Trong tình yêu,những tin nhắn chỉ có tác dụng kết nối hai trái tim đến với nhau chứ không làm cho nó gần nhau được,phải có sự gặp gỡ thì tình yêu mới thực sự đồng điệu.Xong bận đó,phải rất lâu chúng tôi mới về lại được với nhau.
Tôi đi làm cho một công ty trong thành phố,lương kỹ sư tập sự chỉ đủ tôi sống qua ngày.Ba năm làm việc cũng chỉ đủ cho tôi có một mớ kinh nghiệm kha khá mà thôi.Tôi vẫn phải ở nhà thuê,vẫn làm thêm,nhảy việc đủ thứ để có thể trụ lại thành phố đất chật người đông này.Em thì khác,nhà em ở thành phố,sau khi ra trường với ngoại hình sáng sủa và vốn tiếng Anh khá tốt em được nhận vào làm một công ty du lịch dẫu cho em học cùng ngành kỹ thuật với tôi.