![]() | Em giấu cô đơn ở đâu ?22:54 / 16.11.2014 409 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.8 /10 |
Em giấu cô đơn ở đâu ?
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Tôi biết một cô gái, có một nỗi cô đơn thường trực trưng bày bên ngoài ánh mắt cười. Cô ấy là nhân viên ở một cửa hàng sách cũ, gần nhà tôi.
… Cho tôi hay, tôi sẽ cùng em, ôm cô đơn vào lòng, ủ ấm!
1. Ba tháng trước…
Tôi ngồi bên cạnh lặng nghe Du đàn, những phím dương cầm nhảy múa hân hoan, những ngón tay lướt nhẹ, đôi môi em khẽ mím. Bất chợt, một tiếng đàn vang lên chói tai, lạc lõng giữa một bản tình ca sâu lắng.
- Rồi chúng ta sẽ thế nào?
Tôi ngờ ngợ, đôi mắt Du loang loáng nước.
- Em sai nhiều rồi, đúng không?
Du quay sang nhìn khuôn mặt tôi, khi ánh mắt giao nhau tôi mơ hồ nhận ra một biển hồ mênh mông buồn tủi, những giọt nước tròn đầy chực vỡ òa. Trong mối quan hệ giữa chúng tôi, ai là người có lỗi?
Mọi người thường trách cứ người thứ ba đến sau trong một cuộc tình chen chân giữa ba người. Nhưng Du của tôi không đáng trách. Em đáng thương nhiều hơn đáng trách. Cũng từ lúc xác định tình cảm với em, tôi dành nhiều giờ bên một góc lặng, chậm rãi dõi theo từng giọt café đen đặc nhỏ xuống, giống như những lát cắt của cảm xúc nổi trôi khó định hình. Người thứ ba chỉ là người đến sau không có nghĩa là người gây ra tội lỗi. Tôi yêu Du. Chúng tôi nhận ra điều đó trong mắt nhau, trong những lần chạm tay, trong những nụ cười ấm áp.
- Trời tối nhanh quá!
Du bỏ quên những nỗi buồn, lén trút một nét thở dài, ưu tư nhìn ra khung cửa sổ. Em khẽ đứng dậy, nhón người cầm áo khoác choàng qua vai tôi, nụ cười trên môi cong lên thành nét cười vui vẻ.
- Mình đi ăn chút gì anh nhé!
Chúng tôi dắt tay đi cạnh nhau, bước song hành cùng nhau, đan khít mười đầu ngón tay vào nhau. Cứ thế bước đi, cảm giác bình tâm và an yên biết mấy. Tôi mất một chút thời gian khẽ hắng lòng, kéo đầu Du tựa vào vòm ngực của mình.
- Du, anh yêu em, biết không?
Du không trả lời, cũng không gật đầu hay lắc đầu, em khẽ động đậy những ngón tay đan cài trong tay tôi, siết nhẹ. Những khoảng không gian bên em bình yên dịu vợi, lắng đọng yêu thương như một vùng mơ huyền ảo, khiến tôi dẫu biết rằng mình đang lầm đường lạc lối cũng không thể vẫy vùng ra khỏi đó. Là do tôi không muốn thoát ra, không muốn vụt mất tình yêu với Du.
- Nhưng bàn tay này, làm sao khít vừa đây?
Du nắm tay tôi đưa lên cao, ngón tay áp út của tôi lồng một chiếc nhẫn bạc, lạnh lẽo vô hồn, ám mờ như khoảng không trống rỗng trong tim tôi. Lúc này, nhìn vào khuôn mặt Du, nó trở nên nhức nhối, buốt lạnh.