![]() | Em giấu cô đơn ở đâu ?22:54 / 16.11.2014 429 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.1 /10 |
Em giấu cô đơn ở đâu ?
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
… Yêu thương trao đi rồi, có rút lại được không?
2. Sáu tháng trước…
Tôi biết một cô gái, có một nỗi cô đơn thường trực trưng bày bên ngoài ánh mắt cười. Cô ấy là nhân viên ở một cửa hàng sách cũ, gần nhà tôi. Khu phố chúng tôi ở là một khu phố nhỏ, không tấp nập người qua lại, cũng bị phủ màu thời gian bạc xỉn, không gian đôi lúc ẩm sực mùi mưa và sương lành của những đêm Đông buốt giá. Sở dĩ tôi biết cô ấy bởi tôi thường xuống hiệu sách cũ để lục tìm những tập truyện dài ngắn khác nhau vương vãi ở một xó xỉnh riêng biệt cho đám em họ. Mỗi cuối tuần tôi lại ghé hiệu sách một lần, ngồi nhặt nhạnh số tập truyện may mắn còn sót lại, đồng thời đưa mắt dõi theo khuôn mặt xa xăm của cô ấy. Phải, tôi có biết cô ấy, nhưng chưa một lần làm quen.
- Em giấu nỗi buồn đi đâu thế?
Tôi nói vu vơ, chìa những quyển sách cũ lên trước mặt bàn tính tiền.
- Nỗi cô đơn đậm đặc… – Tôi tiếp lời.
Em nhoẻn cười, nhanh tay thanh toán tiền cho tôi. Trời chưa tắt hẳn nắng, những tia vương vất hiếm hoi của một buổi chiều Đông len khẽ qua ô cửa sổ, soi lên ánh hồng phớt trên đôi gò má xuân trẻ.
- Anh ở gần đây, là khách quen chỗ em. Gọi em là gì cho tiện xưng hô?
- Em tên Du.
Em lại nhoẻn cười, nụ cười từ ánh mắt nhiều suy tư. Những câu hỏi của tôi bỏ lửng, cảm giác thừa thãi và vô duyên, cũng hơi nhạt nhẽo cho một lần làm quen thất bại. Nhưng khi tôi toan bước về, em cất tiếng gọi.
- Em giấu nỗi buồn cùng một chỗ với anh. Chắc là anh biết!
Lúc tôi quay lại nhìn, em lại mỉm cười, khuôn mặt tươi tắn như những bông hoa bách hợp trắng ngần, e ấp trời chiều chờ khi đêm xuống được nở bung khoe hương sắc. Lần đó là lần đầu tiên tôi nói chuyện trực tiếp với Du, và cũng gặp lại em đôi ba lần sau nữa.
Một thời gian khá dài bận rộn, tôi chuẩn bị cho việc đi du học theo lời khuyên từ bố mẹ. Thật ra là một đứa trai đủ lớn, cũng đủ trưởng thành, tôi biết mình cần gì và muốn gì. Nhưng có những mông lung mơ hồ không xác định được, cũng có những khoảng cô đơn chồng chất nỗi buồn khiến tôi nương lòng theo một chuyến đi xa. Trước khi đi, bố mẹ tôi muốn tôi đính ước với một cô gái. Cô ấy tên Ân, bạn thanh mai trúc mã gần nhà, luôn sẵn lòng chờ đợi tình cảm từ phía tôi.