The Soda Pop
Wap hay Like ủng hộ GOOGLEPLAY.WAP.SH
+A Tăng cỡ chữ - AMặc định - -AGiảm cỡ chữ
- Chuyên đề:

Em sẽ nắm tay chị đến hết kiếp này – Phần cuối


- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:


Han nắm chặt tay Dung để tay cô nằm gọn trong tay anh – Em còn nhớ cái nắm tay như thế này không? Anh thì không bao giờ quên được. Em từng bảo như thế này giống mặt trăng đang ôm mặt trời.
8. Dung sửa soạn để chuẩn bị ra ngoài trong lo lắng. Cái suy nghĩ sắp hẹn gặp một người đàn ông đã có vợ là điều xấu xa cứ lởn vởn trong đầu cô. Nhưng rồi cũng tự mình an ủi mình, Dung nghĩ cũng chỉ là hẹn gặp một hôm, để ăn mừng giáng sinh hay đại loại là tâm sự chuyện cũ gì đó… sau đó rồi nhà ai nấy về, đường ai nấy
đi.
Choàng khăn len quanh cổ, đội mũ len kín tai, Dung hít thật sâu để chuẩn bị đón nhận tất cả. Tắt đèn, cô mạnh mẽ đến cầm tay nắm cửa, vặn rồi giật mạnh ra như trút hết dũng khí. Bỗng một vật to đùng, nằng nặng ngả về phía chân cô làm cô mất điểm trụ cũng ngã về phía sau, ngồi phịch xuống nền nhà. Sau đó là chiếc vali to tướng cũng đè lên vật đó. Dung hốt hoảng đẩy vật kia ra rồi đứng dậy bật công tắc đèn. Là Lee, cậu ta nằm co ro như bị đóng băng.
Dung vội kéo vali vào nhà, đóng cửa lại để tránh gió tràn vào phòng. Cô dùng hai tay vỗ nhẹ vào má Lee gọi tên cậu, nhưng cậu vẫn không hề có phản ứng gì. Dung hoảng tập hai, cô chạy vội vào bếp pha một ca nước ấm vừa đủ rồi lấy một chiếc khăn đem ra chỗ Lee. Cẩn thận vắt nước ấm rồi chườm khắp mặt, lau đôi bàn tay lạnh buốt, nước mắt cô bỗng trào ra đầy hối hận và sợ hãi làm nhòe đi lớp son phấn trên mặt.
Lần nữa, cô vắt khăn rồi đắp lên trán Lee, dùng hai tay mình nắm chặt lấy đôi tay Lee. Chợt nhớ ra phải làm gì đó, cô lóng ngóng lấy điện thoại định bấm số gọi bệnh viện. Nhưng vừa cầm điện thoại lên, không hiểu vì run sợ hay vì lạnh quá mà điện thoại rơi khỏi tay cô, chạm xuống nền nhà phát ra tiếng động. Cái vật “im như chết” lúc nãy giật mình ngồi bật dậy, mặt ngơ ngác nhìn xung quanh rồi ngạc nhiên khi nhìn thấy Dung. Lee ấp úng định giải thích gì đấy thì bị cái ôm thật chặt của Dung ngăn lại. Dung khóc nức nở, nước mắt ướt một phần vai áo Lee, còn Lee thì lại như hiểu ra điều gì đó, mỉm cười thật hạnh phúc.
- Em sắp chết ngạt vì chị ôm quá chặt rồi đây! – Lee thều thào.
Dung buông vội tay, đứng lên lau nước mắt.
- Chị xin lỗi, chị tưởng em… – Chợt Dung như nhớ ra chuyện gì đó, ngồi xuống đập nhẹ vào vai Lee – Mà chị bảo em đi kiếm chỗ khác ở cơ mà, sao còn ngồi trước cửa làm gì? Chị không ra ngoài thì có phải em sẽ chết cóng rồi không?

Trang: [1],2,3,5 »
Đến trang:
Bình luận
Cùng Chuyên mục
Bài viết đáng quan tâm