![]() | Giờ ba ở đâu ?11:00 / 16.11.2014 254 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.3 /10 |
Giờ ba ở đâu ?
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Có tiếng chim rúc ở ngoài cửa. Tôi trở mình và kéo chăn phủ kín cả khuôn mặt, trời lạnh quá sương phủ mờ cả cửa kính. Tôi nhìn căn phòng trong ánh sáng lờ mờ của ban mai. Trong nhà yên ắng không một tiếng động và tôi thấy một cánh buồm hiện ra.
Trên đó có người hùng mà tôi kính yêu đang sẵn sàng đưa tay đón tôi về phía người, nhưng sóng biển lại đẩy cánh buồm đó xa dần, xa dần và tôi như rơi xuống một vùng trời chao đảo.
11 giờ sáng, tôi nhận được thơ của ba từ tay chú đưa thơ quen thuộc. Mẹ không về, chắc đêm qua mẹ ngủ nhà bạn và sáng ra mẹ ghé vào sở. Tôi ấp lá thư của ba lên ngực và nghe lòng vui sướng. Tôi vào phòng kéo chăn đến cổ, tay run run xé bì thư.
“Tiểu Kha!
Con gái yêu dấu cuả ba. Con đừng buồn ba vì sinh nhật cuả con ba không có mặt. Dù hôm ấy ba đã viết thư cho con, nhưng sao ba vẫn ray rứt không yên. Ba luôn nhớ đến mười tám ngọn nến hồng mà trước khi con thổi tắt chắc trong mắt con đã long lanh. Con biết không bây giờ đã là mùa đông, khí trời lạnh, sương mù giăng lối, có đôi chỗ nước đã đóng băng. Tàu bè đi rất khó khăn, ba ở bên này không biết lúc nào mới về thăm con được, con hãy siêng năng học tập, và luôn nhớ rằng có ba đang nhìn con bước trên đường đời…
TB: “Con à! ba đã viết nhiều lá thư cho mẹ, sao không thấy mẹ hồi âm cho ba, ba rất buồn khi phải viết thư cho mẹ và con, đáng ra ba viết thư chung cho mẹ cùng vui đọc thư ba, đây là theo ý của con mà thôi. Chúc con luôn vui vẻ trong cuộc sống và con nhớ nhắn với mẹ những gì ba viết trong thư. Hôn con”.
Ba của con.”
Bây giờ tôi đã hiểu rằng mẹ không còn thương tôi và ba nữa. Tôi đút lá thư vào hộc giường và nghe nước mắt mặn môi.
Hôm nay mẹ về khuya, tôi lục đục mở cửa cho mẹ, mẹ vịn lấy vai tôi miệng nghe nồng hơi rượu. Mẹ ngồi sà xuống ghế tháo giày, tôi vội đi rót nước cho mẹ uống. Khi tôi lên thì mẹ đã ngủ gục nơi ghế. Tôi lắc đầu ngán ngẩm, giá như tính tôi giống tính mẹ thì…
Tôi dìu mẹ vào phòng và về phòng mình. Tôi nhìn chăm chăm lên trần nhà và không khóc được, tôi không biết nói gì để khuyên mẹ, mẹ đã làm cho tôi khổ nhiều rồi: Nếu như tôi có một người mẹ như mẹ nhỏ Trâm ở cạnh nhà. Tiếng con thạch sùng tắc lưỡi giữa đêm khuya, chắc nó cũng hiểu tâm trạng của tôi bây giờ.