The Soda Pop
Wap hay Like ủng hộ GOOGLEPLAY.WAP.SH
+A Tăng cỡ chữ - AMặc định - -AGiảm cỡ chữ
Khi trái tim đã sẵn sàng yêu

Khi trái tim đã sẵn sàng yêu


15:50 / 15.11.2014
579 - Chia sẻ : Khi trái tim đã sẵn sàng yêuKhi trái tim đã sẵn sàng yêu Khi trái tim đã sẵn sàng yêu Khi trái tim đã sẵn sàng yêu Khi trái tim đã sẵn sàng yêu
9.5 /10
- Chuyên đề:

Khi trái tim đã sẵn sàng yêu


- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:


Con ngõ nhỏ có cây me già thấp thoáng bay trong gió hiện ra trước mắt tôi. Vũ hiểu ý tôi, dừng xe lại. Tôi bước xuống xe, quay gót đi vào, không quên gượng cười chào tạm biệt Vũ. Nhưng đi được một quãng, tôi quay gót nhìn lại. Bóng Vũ in thành vệt dài trên con đường rợp nắng, mái tóc đen bay bay trong gió. Bỗng, tôi nhớ đến những câu thơ của Nguyễn Phong Việt:
“Chưa bao giờ và không bao giờ ta biết.
 
Trí nhớ trong ta từ đó có một người!
 
Một bàn tay mà nắm giữ cả cuộc đời.
 
Một tiếng cười mà âm vang trời rộng.
 
Một cái vén tóc mà điếng lòng bão nổi.
 
Chưa bao giờ và không bao giờ ta nghi ngờ điều luôn tự hỏi.
 
Có thể gặp hay không một thiên thần?
 
Sớm hay muộn thì nắng cũng sẽ lên.
 
Nhưng mưa vẫn còn nhiều vô hạn.
 
Xoay chiếc dù hướng nào thì đời ta cũng đã lỡ bị ướt.
 
Chưa bao giờ và không bao giờ ta tin được.
 
Những ngày nắng sẽ hong khô.
 
Chưa bao giờ và không bao giờ ta ngừng bơ vơ…”
Tôi nhẹ xoay nắm đấm cánh cửa màu trắng, trên cánh cửa vẫn còn treo tấm bảng gỗ tôi tự làm với dòng chữ rùng rợn: “The room of the ghost 0”. Và thật, nếu ai không biết mà bước vào, với cái không gian tối đen cùng những ánh đèn đỏ thì ít nhất chắc cũng phải hét toáng lên đến nứt nhà. Nhưng cũng may là từ đó đến giờ chưa có ai dám thừa lúc tôi không có ở nhà mà “lẻn” vào căn phòng này.
Bên trong căn phòng là một màu đỏ rùng rợn với mùi thuốc rửa ảnh. Biết bao tháng qua không vào lại nơi đây, tôi cứ ngỡ đây chẳng còn là nơi của mình nữa.  Mọi thứ bỗng đâm ra xa lạ, ngoại trừ những tấm ảnh tôi treo phía trên dây và những lọ trắng đựng các cuộn phim ở bên trong. Tôi nhìn một lượt, rồi cúi người nhặt những tờ giấy rơi vãi khắp sàn nhà lên. Trên những tờ giấy đó, là những nốt nhạc, những câu từ trong một bài hát đang viết dở dang. Tôi cắn môi, cố gắng mạnh mẽ khi biết tim lại nhói đau âm ỉ.
Bằng một sự dũng cảm lớn lao hơn, tôi bước vào căn phòng nằm sâu bên trong căn phòng này. Do lối kiến trúc khá đặc biệt của một kiến trúc sư là bố tôi, nên trong căn phòng này, lại có thêm một căn phòng khác dẫn ra ban công. Bên trong là những bức ảnh treo khắp phòng, những cây bút chì, những tờ giấy có nốt nhạc, những cái chai lọ, những cái cây. Phút chốc, không kiềm được lòng mình, tôi khuỵa xuống nền nhà, không may va vào chiếc bàn gỗ bên cạnh. Hàng loạt những viên sỏi rơi xuống như thác nước. nhấn chìm tôi trong những mảnh kí ức mờ ảo.

Trang: « 1,4,5,[6],7,8 »
Đến trang:
Bình luận
Cùng Chuyên mục
Bài viết đáng quan tâm