![]() | Người yêu bằng tuổi17:35 / 15.11.2014 407 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.9 /10 |
Người yêu bằng tuổi
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
“Lắm chuyện, học đê.”
Em giả vờ chăm chú học, thực ra đầu óc toàn tưởng tượng đến cảnh anh ngồi nhà chăn ấm đệm êm, chuyển từ trạng thái “giận người chém người” sang “giận người chém giấy”. Chỉ tội mỗi quyển vở, lại thêm mấy lỗ thủng nữa.
Sau 1 hồi dặn dò nhắc nhở, cuối cùng thầy giáo cũng “thả” học sinh về nhà bằng câu nói muôn thủa.
“Chúc các bạn 1 buổi tối ngủ ngon và hẹn gặp lại vào thứ 5 tuần sau. Tạm biệt!”
Rắc rối. Em xách cặp đứng dậy, hôm nay lại phải đi nhờ. Nhưng số đen, đứa nào cũng có cặp đi về. Em vác cái ô đen sì của anh ra cổng, trong lòng không ngừng chửi rủa cái đồ vô tâm như anh. Cứ nghĩ đến cái cảnh anh đang ngồi nhà, trùm chăn bắn Gunny mà tủi thân kinh khủng.
Đang lủi thủi vác cái ô to đùng đi trên vỉa hè, có tiếng còi xe bên cạnh kèm theo cái giọng bắt chước mấy ông xe ôm tếu kinh khủng của anh.
“Xe ôm không em ơi?”
Em ngẩng đầu, nhìn cái mặt toe toét của anh chỉ muốn vặn cổ anh 180 độ để không phải nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét ấy nữa.
“Ôm có mất tiền không?”
“Không, ôm chỉ mất “ôm” thôi”.
Anh lại nhăn răng cười. Em lườm anh 1 cái rồi cụp ô, hậm hực trèo lên xe. Anh vẫn đứng im không chịu nổ máy.
“Sao không đi?”
“Em không che làm sao anh đi được. Sắp ướt hết cả người rồi.”
“Lắm chuyện!”
Em vòng tay qua bụng anh che ô. Anh nổ máy.
“Vợ ơi…”
Cái giọng ngọt xớt nghe thấy ghét.
“Gì?”
“Giận anh à?”
“Không.”
“Sao lạnh lùng thế?”
“Đang bực mình.”
“Thế mà em bảo không giận.”
“Vì tưởng bị 1 thằng tâm thần bỏ bom nên mới thế.”
Em cười cười.
“Ơ, thằng nào bị tâm thần ý nhỉ.”
Anh giả vờ ngơ ngác, nói mình mà cứ như nói người khác.
“Vì nó bảo không đến nhưng cuối cùng lại mò đến. Không tâm thần thì là gì?”
“Không phải tâm thần. Tại nó thương vợ nó quá, không nỡ để vợ nó đi bộ về nên mới phải mò đến chứ sao. Em không hiểu tình yêu cao cả của nó à?”
“Xì, vâng, cao và rất xa.”
Em xì 1 tiếng. Đồ lẻo mép.
“Thế giờ hết giận chưa?”
“Chưa.”