![]() | Như là những hạt mưa lạc lối22:19 / 15.11.2014 420 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.5 /10 |
Như là những hạt mưa lạc lối
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Thế nào là tốt?
Cho cô ấy cơ hội tìm một người đàn ông yêu hết lòng. Phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu vẫn luôn cần một bờ vai tựa vào.
Anh không phải sao?
Không.
Vậy tại sao lại tự cắt tay mình sâu đến vậy, sao lại hủy hoại bản thân mình?
Để thấy đau… thấy mình biết đau…
Chúng tôi cứ thế ngồi rất lâu trên bậc cầu thang cũ kỹ dài ngoằn dẫn đến căn hộ nhỏ của anh trong khu chung cư.
Bóng tối.
Và im lặng…
Tôi lấy trong túi chiếc khăn tay nhỏ cột chặt vết thương trên những ngón tay dài xanh xao. Có lúc càng gần bao nhiêu lại càng thấy cô đơn. Càng muốn thấu hiểu lại càng không thể hiểu thấu…
Anh rút một điếu thuốc nhẹ nhàng đặt trên môi, những vòng khói run rẩy trong không trung, giữa gió lạnh và hơi đất ẩm ướt.
Sao anh lại hút thuốc?
Cần lý do sao?
Mọi thứ trên đời này đều có lý do, như ăn vì đói, uống nước vì khát, không phải sao?
Chỉ là… trước giờ chưa từng có ai hỏi…
Bất giác, anh tựa đầu vào vai tôi. Tôi khẽ xoay người, vuốt nhẹ mái tóc ướt mưa của ngừoi đàn ông ngồi cạnh mình.
Anh muốn tìm ấp áp sưởi ấm lòng mình, nó lạnh lẽo lắm… căn hộ một người… cuộc sống… bản thân… tâm hồn… những đêm dài… tất cả đều lạnh lẽo…
Giây phút đó, tôi thấy tim mình thắt lại, chặt đến nỗi tưởng chừng nghẹt thở. Từng giọt, từng giọt nơi khóe mắt cứ rơi, rơi mãi không ngừng, mặn chát và đắng ngắt…
lòng mình thắt lại
5. Tình yêu, có lẽ chân thành thôi chưa đủ…
Đã 6 tháng tôi không gặp anh. Nói chính xác hơn, tôi lẩn tránh anh, chối bỏ sự thật mà mình chứng kiến và chôn lấp tình yêu, hy vọng và tất cả ảo tưởng mình từng xây dựng. Tôi đã tự huyễn hoặc với chính mình suốt quãng thời gian qua, rồi sẽ có một ngày anh nhận ra những tình cảm tôi dành cho anh.
Nhưng rồi tất cả vỡ tan, như sóng tràn bờ, không vết tích lưu lại. Tất cả hiển hiện rõ ràng như một vết khắc vào buổi chiều hôm đó.
Khi tôi đến căn hộ của anh và vô tình lật giở một quyển sách cũ. Tấm hình rơi tuột xuống nền gạch lạnh. Là anh, cùng với một chàng trai nữa, khuôn mặt rạng rỡ, nụ cười trong veo, ánh nhìn hiền lành. Chỉ duy nhất dòng chữ nghiêng nghiêng phía sau “My love… forever”.
Trái tim tôi đông cứng. Mọi thứ bỗng chốc rơi vỡ loảng xoảng…