![]() | Những nấc thang yêu22:27 / 15.11.2014 328 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.1 /10 |
Những nấc thang yêu
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Khi lang thang trên phố, cô kể cho anh nghe về công việc của mình. Đa phần không có gì khó khăn cả, chỉ có nỗi nhớ về anh luôn khiến cô phải đấu tranh và tự gạt bỏ. Thật sự thì cô mong được gặp anh nhiều hơn, kể cả khi vừa mới chia tay anh ở cổng và lời mời anh nói lúc cuối ngày.
- Em có biết quán cafe nào đẹp nhất ở Hà Nội không?
- Em không biết.
- Vậy hôm nào đi cùng anh nhé?
3. Mỗi lần gặp anh đều khiến cô bất ngờ, lần gần nhất cũng không là ngoại lệ. Anh thực hiện lời hứa bằng việc đưa cô loanh quanh dạo phố, hai người tựa thành hồ Tây hun hút gió ngắm mặt trời lặn. Cuối ngày anh đưa cô đến một quán cafe quen của anh, ngồi trên tum rất lặng giữa những bộ bàn ghế gỗ sơn màu trắng.
Từ một vị trí thuận tiện gần ban công hoa nhiều sắc, anh và cô có thể ngắm toàn cảnh mặt hồ lăn tăn và bầu trời nhung thăm thẳm. Khi cô nhận ra hơi ấm đậu trên tay mình là khi bắt gặp khuôn mặt anh bối rối. Bình thường anh luôn là người linh hoạt và làm chủ không khí của những cuộc trò chuyện, nhưng hôm nay chắc hẳn rằng anh khác đôi chút so với ngày thường.
Cô lưỡng lự, chưa biết nên ý nhị rút tay mình ra khỏi tay anh hay nên để yên ở đó. Bởi tay anh rất ấm, giữa không gian thoảng gió và sương đêm, cô cảm giác rằng bàn tay anh ấm áp hơn bao giờ hết. Thay vì chọn buông, cô sẽ thử một lần níu…
- Chỗ này… anh đã tự nhủ sẽ đưa bạn gái lên đây để lồng nhẫn đính hôn vào tay cô ấy…
- Anh đã đưa cô ấy lên đây chưa?
Anh ngập ngừng khiến tim cô loạn nhịp, má cô chợt nóng và tai suýt ù đi. Dẫu vậy, vẻ bề ngoài của cô vẫn hồn nhiên vô tư lự.
Sau khi im lặng khá lâu, như đủ để tiếp thêm can đảm, anh nhìn thẳng vào mắt cô và nói:
- Chưa từng… nhưng vừa mới… Mới hôm nay, vào lúc 19h30′, cô ấy vẫn ngồi đây, đối diện với anh…
Anh vẫn là người biết cách làm cho mình trở nên đặc biệt khi đối diện với cô, anh nhớ chính xác từng giờ, từng phút của từng mốc thời gian quan trọng. Vậy là anh với cô thành một đôi như mọi người vẫn hằng mong ngóng. Lúc cô nhận lời không phải là lời khoa trương hay những lời nồng nàn tình cảm, lúc bấy giờ câu cô nói với anh nửa như hỏi, nửa như ra lệnh:
- Nếu là em… thì anh có chắc chắn đủ can đảm để chịu đựng em không?
Sau sự kiện đó anh đi công tác xa, ngày mà anh đi cô không khóc lóc yếu mềm, không vòi quà hay dặn dò anh như những cô gái khác làm, cô chỉ vuốt cà vạt của anh thật thẳng, vừa nhìn vào mắt anh vừa thì thầm.