Polaroid
Wap hay Like ủng hộ GOOGLEPLAY.WAP.SH
+A Tăng cỡ chữ - AMặc định - -AGiảm cỡ chữ
Sao ta tìm thấy nhau?

Sao ta tìm thấy nhau?


23:40 / 16.11.2014
1011 - Chia sẻ : Sao ta tìm thấy nhau?Sao ta tìm thấy nhau? Sao ta tìm thấy nhau? Sao ta tìm thấy nhau? Sao ta tìm thấy nhau?
9.5 /10
- Chuyên đề:

Sao ta tìm thấy nhau?


- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:


- À, thầy hiểu rồi.
Giọng Hoàng có vẻ buồn, Duy biết vậy, nhưng chẳng còn cách nào khác…
Tháng 11 năm 2014, tìm về nơi đã gặp nhau.
Những lúc buồn Duy vẫn hay đến chỗ quen thuộc để ngắm nhìn những điều Duy thích. Lại chỗ cũ, đối diện bức tường nhà màu tím. Hơn một năm trước Duy gặp hắn ở kia, giờ hắn đã không còn là hắn nữa rồi, hắn đang tồn tại nhưng giống như biến mất, hắn ở gần Duy nhưng như quá xa vời. Duy bỗng bật khóc, cũng vừa lúc trời bắt đầu đổ mưa. Chưa bao giờ Duy thành thật với cảm xúc của mình như lúc này, vì một ai đó mà khóc, vì một điều gì đó mà khổ đau. Sự nhạt nhòa hoà lẫn với đắng cay, cảm xúc thì thành thật, nhưng bản thân lại không cho phép vượt qua một điều gì đó người ta gọi là rào cản, là ranh giới. Thế nên Duy sợ, sợ đến mức chỉ cần trong đầu chập chờn hình ảnh của hắn, Duy cũng phải gạt đi thật nhanh. Dù sao thì giữa Duy và hắn có một bức tường rào vô hình.
Cánh cửa sổ trên bức tường tím mở tung ra, hắn lại xuất hiện, nhưng Duy làm sao có thể mở to đôi mắt đang ướt để nhìn hắn, hay là bỏ chạy?
Vừa thoáng qua trong đầu suy nghĩ ấy thì nhân ảnh kia đã biến mất, cửa sổ vẫn mở mặc cho mưa hắt vào.

Tháng 10 năm 2013, gặp thêm lần nữa…
Duy khóc không ra nước mắt khi nhìn thấy hắn bước ung dung vào văn phòng khoa.
- Có lẽ không phải, chỉ là người giống người!
Duy tự trấn an mình, rình mò bên ngoài cửa phòng khoa, một tai cố gắng áp sát cửa nghe ngóng.
- Cô rất vui vì em đồng ý về đây với khoa. Vì Ngân phải nghỉ sinh nên hy vọng em sẽ không ngại tiếp nhận lớp Kinh doanh mà Ngân đang chủ nhiệm.
- Không sao cô ạ, dù sao em cũng là cựu sinh viên trường mình, em rất vui vì được trở lại đây.
Duy nghe lỏm xong, mừng muốn khóc. Có vẻ như Duy đã nhận dạng nhầm, vì người này là thầy giáo, hơn nữa bị cận, còn tên kia không phải thế. Duy yên tâm quay đi.
Nhưng vừa đi được vài bước thì có tiếng gọi không liên quan:
- Này! KFC.
Duy vẫn đi thẳng, cứ như không phải nói mình.
- Cái bạn mặc áo phông xám, tôi gọi em đấy, KFC!
Duy cúi mặt nhìn áo mình, đúng là áo phông xám, nhưng còn KFC… thôi chết, toi rồi!
- Em chào thầy!
- Trái đất đúng là tròn nhỉ, tôi đi một vòng rồi đấy.
- Thầy nói gì em không hiểu.
- Em nói không hiểu cũng được, nhưng tôi thì không quên đâu K-F-C!

Trang: « 1,2,[3],4,5,6 »
Đến trang:
Bình luận
Cùng Chuyên mục
Bài viết đáng quan tâm