![]() | Tàu muộn23:00 / 15.11.2014 580 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.1 /10 |
Tàu muộn
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Khỏi phải nói ông ngoại con đã đóng cửa phòng yêu chiều cô vợ bé đó như thế nào. Đêm đàn ngày hát, tiếng nhạc tiếng phách, tiến đàn vang lừng réo rắt, mùi xạ hương son phấn nồng nàn, đầu mày cuối mắt nồng nàn đắm đuối, tràng cười lanh lảnh như ngọc vỡ… át cả tiếng con trẻ khóc nheo nhéo đòi sữa và tiếng thở dài của bà ngoại hai.
Nhưng mọi chuyện tiếp diễn không bao lâu cho đến lúc bà ngoại Hai phải đi cưới cho ông người vợ thứ tư! Và lời nguyền đó bắt đầu từ đây.
Cô vợ ba đào hát không thể ở quá lâu trong 1 thị trấn buồn thiu tỉnh lẻ, trong 1 ngôi nhà cổ đối diện với pháp trường cát của Tây mà mỗi chiều chập choạng tối lân tinh lập lòe bay lên từ bãi bắn làm những người yếu bóng vía phải rùng mình sởn ốc. Cô cũng không thể chịu nổi cảnh phải đụng tay làm lấy mọi việc lớn nhỏ trong nhà. Và quan trọng hơn hết. Ông ngoại của con lại bắt đầu nhạt dần tình cũ và say sưa với những bông hoa mới chưa biết khóc lóc dỗi hờn chua chát.
Lúc đó là lúc bà 3 đào hát bị bệnh nặng và nằng nặc đòi về lại Sài Gòn, vì bà nhớ nhung ánh đèn sân khấu cải lương đến mòn mỏi mỗi đêm và thèm được trang điểm lộng lẫy đứng trên sân khấu giữa những tràng vỗ tay giòn giã và những đôi mắt khao khát ngưỡng mộ bao bọc vuốt ve niềm tự mãn của tuổi trẻ… Tất cả ở đây đã làm bà chết mòn mỗi ngày!
Dì nhắm nghiền mắt, từng giọt lệ lớn tuôn ra sau rèm mi dày trĩu.
- Rồi sau vài tháng héo hon kiệt quệ, bà ba qua đời không có ông ngoại của con ở bên cạnh. Ông ngoại lại đang đắm chìm trong 1 cuộc tình mới với người đàn bà trẻ hơn cả 20 tuổi ở Nha Trang! – Vùng đất mới mẻ mà ông khát khao mê đắm không kém người đàn bà mới mặn mòi của ông!
Không thể chết trên quê hương Nam bộ của mình, bà ba trút hơi thở trong vòng tay nhân hậu của bà ngoại hai. Đêm bà ba ra đi, mưa gió như điên cuồng. Bà tuôn nước mắt như mưa, thều thào: “đàn ông sao mà bạc”, rồi tắt thở!
Bà ba được chôn cất trong vườn nhà theo ý nguyện cuối cùng của bà. Ồ, con biết không, mấy người làm công nói lén với nhau là, nhất định bà muốn linh hồn quanh quẩn trong nhà, dõi theo ông ngoại. Và mỗi đêm khi mưa gió giông bão đầy trời, mọi người dường như nghe lẫn trong tiếng gió ríu rít trên