![]() | Về nơi nắng không đến11:03 / 16.11.2014 601 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.9 /10 |
Về nơi nắng không đến
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
- Vâng. – Hương đáp nhẹ như gió.
Hương ghét màn đêm. Nó làm Hương nhớ đến “Anh” khủng khiếp! Bốn bức tường vây quanh Hương âm thầm nhìn nó khóc. Không biết Hương đã hết bao nhiêu nước mắt vì “Anh”. Hương bày la liệt trên giường những kỉ niệm: là con mèo bông “Anh” tặng hôm Noel, là nhẫn đôi hiện “Anh” cầm một chiếc, là tấm thiệp xinh xắn tự tay “Anh” làm ngày sinh nhật, là những bức ảnh hai đứa chụp chung, nụ cười “Anh” ngập tràn hạnh phúc… Hương sẽ vứt hết, đốt hết, nó thề! Nhưng… phải qua đêm nay. Nó mệt nhoài, thiếp đi trong quá khứ, bên tai còn vang lên những giai điệu trầm ấm:
“Về nơi nắng không đến, tìm những cảm giác không tên. Những im ắng trong đêm, những khoảng vắng đọng lại trong em…Về với những cơn mưa thật buồn lắng đọng lại không quên. Về với gió mây, đưa những cảm xúc theo cỏ cây. Về lại nơi tình yêu bắt đầu khi những sóng gió chưa bao giờ đến. Về những kí ức ngọt ngào cả anh và em không bao giờ quên. Nắng vương nhẹ vào tóc em cuốn theo xúc cảm nơi anh. Để cho tâm hồn bay theo làn gió lên từng áng mây của trời xanh…”
Nhiều ngày sau, Hương sống như một cái bóng. Tan học là về thẳng nhà, không la cà quán xá, không đến cả thư viện. Nó lao đầu vào học cho quên hết sự đời. Nó khép kín hơn bao giờ hết. Lẳng lặng và u uất, hầu như không muốn tiếp xúc với bất cứ người nào. Đôi khi, nó trộm nghĩ đến cái chết…
Một ngày nọ, trong lúc dọn phòng, Hương phát hiện con lật đật mà Minh tặng nó hôm lâu đang nằm im lìm một góc. Hương vô thức thả con lật đật xuống sàn. Nó vẫn lắc lư, vẫn chao đảo, và cuối cùng, vẫn trở về vị trí cũ. Hương lại nhặt lên, rồi thả tiếp. Hàng chục lần, con lật đật vẫn kiên cường đứng vững. Lồng ngực Hương đau nhói. Bỗng như nhớ ra điều gì đó, Hương bật dậy, chạy thật nhanh ra khỏi nhà. Nắng chiều vẫn gay gắt, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, Hương xồng xộc lao vào thư viện, lướt mắt qua chỗ ngồi quen thuộc, nó vui mừng:
- Minh!
Minh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Hương, anh mỉm cười không hề ngạc nhiên:
- Chào cô gái!
- Hôm nào anh cũng đến đây à? – Hương bước vào, thắc mắc.
- Ừ, hôm nào anh cũng đợi em…
Lặng yên một lát, Hương lên tiếng:
- Em nghĩ kĩ rồi Minh ạ, từ nay em sẽ sống khác. Em sẽ… trả thù, anh dạy em đi!