![]() | Chạy trốn cảm xúc – P317:46 / 15.11.2014 362 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.5 /10 |
Chạy trốn cảm xúc – P3
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Chiếc đồng hồ lớn đập vào mắt nó…10.10…Mẹ…lên máy bay rồi…
Tất cả…đã muộn ư?Nó muộn rồi ư…nó thực sự…đã muộn rồi…
-Hân…-Nam bắt kịp được Hân,cậu còn bị chú tài xế giữ lại
-Mẹ đi rồi…mẹ đi rồi…mẹ đi rồi…
Nó thều thào trong vô thức,thần kinh nó bị tê liệt hoàn toàn.Giá như nó tới sớm hơn,giá như nó đừng quá cố chấp…giá như…
-Em không muốn mẹ đi…không hề muốn…không phải em cố ý đâu…Mỗi lần họ cãi nhau,mỗi lần mẹ say rượu em lại dán lên tường một tấm ảnh,em muốn xóa đi nhưng trận cãi vã bằng những hình ảnh hạnh phúc.Em muốn ba mẹ sống với nhau mà…muốn họ cười như ngày xưa…muốn họ hạnh phúc…Em không muốn mẹ đi…hoàn toàn không muốn…
Nó nắm chặt vai Nam…nó nói như rên rỉ…như cầu xin tha thứ…
-Hân…?
Tiếng mẹ gọi nó,là tiếng mẹ,nó không nghe nhầm đâu.Nó quay đầu lại…nó không nhầm…mẹ đang đứng đó.Nó chạy lại om lấy mẹ…ôm thật chặt…
-Mẹ…đừng đi…con không muốn mẹ đi…
Nó nức nở trên bờ vai mẹ,cảm nhận hơi ấm của mẹ.Mẹ ôm nó chặt lắm,mẹ yêu nó nhiều lắm…
-Hân?Hân?
Nó mở mắt,nó như vừa trải qua một giấc ngủ thật dài.Xung quanh nó toàn màu trắng,nó nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh,một tay truyền nước.Nó nhớ tối hôm đó nó chạy tới sân bay tìm mẹ,nó tưởng mẹ đã đi,nhưng cuối cùng nó cũng gặp đuwọc bà.Mẹ đã ôm nó,rồi…hình như nó thiếp đi trên vai mẹ.Không phải là một giấc mơ chứ?
-Mẹ…mẹ ơi…-Nó gọi to,cố gượng dậy,sao nó mệt mỏi thế này.
-Hân…con còn mệt,nằm xuống đi!- Bố giật mình lo lắng vội đến bên giường,hình như ông đã ngủ gật trên ghế -Con bị viêm phổi,bác sĩ nói vì nhiễm lạnh quá lâu.
-Mẹ đâu rồi ba
-Mẹ con về nhà nấu cháo,ba biết khi tỉnh dậy con sẽ rất đói.Đ