Wap hay Like ủng hộ GOOGLEPLAY.WAP.SH
+A Tăng cỡ chữ - AMặc định - -AGiảm cỡ chữ
Ký ức mùa đông năm ấy

Ký ức mùa đông năm ấy


23:14 / 16.11.2014
464 - Chia sẻ : Ký ức mùa đông năm ấyKý ức mùa đông năm ấy Ký ức mùa đông năm ấy Ký ức mùa đông năm ấy Ký ức mùa đông năm ấy
9.7 /10
- Chuyên đề:

Ký ức mùa đông năm ấy


- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:


Trung bỗng nhiên vượt lên trước, mặt đối mặt với tôi, những giọt nước mắt nhòe nhoẹt tôi chưa kịp lau đi, bị cậu ấy nhìn thấy hết.
Bàn tay thon dài chạm vào khuôn mặt tôi lạnh toát, rồi từ từ lau đi những giọt nước mắt rơi lã chã.
*Nếu biết chị yếu đuối như thế, tôi đã không nói với chị những câu tàn nhẫn như vậy. Tôi xin lỗi*
- Cậu đâu có lỗi, là do tôi thôi…
*Tôi biết ở party là chị vì sợ tôi khó chịu nên mới đi về. Tại sao chị cứ phải để ý cảm nhận của người khác, chỉ cần nghĩ cho bản thân thôi là được rồi*
- Vì sợ cậu tổn thương, vì nếu cậu tổn thương thì tôi cũng thấy buồn…
*Chị đúng là quá ngờ nghệch…*
Sau ngày hôm đó, chúng tôi lại trở về với cuộc sống bình thường. Chỉ có điều thi thoảng tôi ngồi trong phòng Trung, ngắm nghía say sưa những mô hình nhà ghép bằng gỗ của cậu ấy mà cảm thán. Còn cậu ấy phần nào dung túng cho tôi bước vào thế giới vốn rất yên tĩnh của mình.
Tôi biết, tình cảm của tôi đã có sự thay đổi, khi nhìn vào ánh mắt dịu dàng như nước của Trung, bất giác cảm thấy hô hấp khó khăn hơn, còn cậu ấy, luôn luôn thích thú khi nhìn thấy tôi lúng túng như thế.
Một cách vô cùng tự nhiên, chúng tôi đã yêu nhau. Nhưng chẳng có ai thổ lộ hay tỏ tình trước, chỉ là ngẫu nhiên một ngày nào đó là một cái nắm tay nhẹ khi đứng trên ban công nhà tôi tưới hoa, khi Trung xoa đôi bàn tay bị ngã trầy xước của tôi bằng một vẻ ân cần khó diễn tả.
Khi chúng tôi ôm nhau, tôi òa khóc. Bởi vì hạnh phúc tưởng như đã rời bỏ tôi đi rồi bỗng chốc quay trở lại cho tôi một cơ hội khác, người con trai tôi đang yêu cũng yêu tôi, như thế là quá đủ.
- Này, cậu còn kém tôi những 2 tuổi đấy nhé!
*Thì sao nào, em vẫn thích tôi đấy thôi!*
Thế đấy, hạnh phúc vốn dĩ chỉ đơn giản vậy thôi…
Thế nhưng, cuộc sống luôn không như người ta mong muốn, luôn có những tình huống éo le xảy ra lúc chúng ta đang hy vọng một sự yên ả. Mẹ tôi mấy ngày hôm nay tinh thần không được tốt, hay thất thần, lại thường xuyên hay quên, dù cho tôi gặng hỏi cũng nhất quyết không nói.
- Mẹ, là ông ấy tìm đến phải không? Mẹ biết con nói đến ai mà, là bố của Duy!
- Làm gì có chuyện đó…
- Mẹ, dù mẹ có giấu con cũng vấn biết thôi!
Bố Duy tìm đến tận cửa hàng bánh của mẹ tôi. Ông

Trang: « 1,5,6,[7]
Đến trang:
Bình luận
Cùng Chuyên mục
Bài viết đáng quan tâm